13
Đúng như dự đoán của Thẩm Yến, ngày hôm sau mẹ tôi gọi điện thoại đến hùng hổ nói muốn tính sổ với tôi.
Thẩm Yến lấy điện thoại rồi đi vào thư phòng, không biết là anh đã nói với mẹ tôi những gì mà khi mẹ tôi nói chuyện với tôi lại đổi sang thành giọng điệu rất lịch sự.
Bà ấy bảo tôi ở ngoài cứ chơi vui vẻ, không cần để ý đến vết thương của Lục Lâm Lâm, nó tĩnh dưỡng vài tháng là khỏi rồi.
Tôi rất tò mò Thẩm Yến đã nói với mẹ tôi những gì, hai năm nay mẹ tôi chưa từng nói chuyện lịch sự như vậy với tôi bao giờ.
Thẩm Yến cũng không giấu tôi, anh nói với mẹ tôi rằng anh lắp camera ở trong thư phòng, anh cũng không ngại để người khác thấy được con gái của bà ấy là loại người như nào.
Anh lại nói Lục Lâm Lâm sau khi tốt nghiệp luôn không thể tìm được công việc phù hợp, anh có cả đống cách để nó mãi không có chỗ nào nhận vào làm.
Mẹ tôi rất yêu đứa con gái này, tự nhiễn cũng sẽ đối xử với tôi khách sáo hơn chút.
"Anh lắp camera ở thư phòng thật đấy à?"
"Đâu có, đấy là khách sạn, anh lắp camera ở khách sạn làm gì, anh có biến thái đâu, nhưng anh cá là mẹ em không dám không tin." Thẩm Yến nói.
Quả thật là như vậy.
Mẹ tôi xót Lục Lâm Lâm khủng khiếp, không nỡ để nó chịu chút tổn hại nào từ thế giới bên ngoài.
Nói theo cách khác thì, Lục Lâm Lâm cũng là do bị mẹ tôi chiều đến nỗi sinh hư.
14
Sau khi ở nhà 2 tháng chờ vết thương hồi phục, Lục Lâm Lâm lại tiếp tục mặt dày mày dạn tới công ti làm việc, không phải vì nó vẫn còn tơ tưởng đến Thẩm Yến, từ lúc bị anh đối xử một cách tàn nhẫn, nó hận đến nỗi cách xa Thẩm Yến ba mét.
Thật ra là do nó không tìm được công việc nào khác nữa rồi.
Cả thành phố này chỉ có mấy cái viện thiết kế, nó đều tới đó làm việc rồi, mới ban đầu bọn họ ai cũng mong chờ vào trình độ học vấn cao của nó, sau đó khi nhìn thấy bản thảo thiết kế trông cực kì thảm hại của nó thì liền thông báo đuổi việc.
Lục Lâm Lâm bình thường ăn tiêu tốn rất nhiều tiền, thích mua những món đồ xa xỉ.
Ngày trước vì để có tiền cho nó đi du học mà tài sản trong nhà giờ đây cũng đã cạn kiệt.
Hơn nữa, với trình độ của nó hầu như không thể lấy được học bổng toàn phần, không thể giảm bớt gánh nặng cho gia đình.
Dượng và mẹ tôi bình thường muốn giúp đỡ kinh phí cho nó cũng lực bất tòng tâm.
Trước kia nó quyến rũ Thẩm Yến, một là vì anh tài giỏi, hai là vì anh có nhiều tiền.
Bây giờ cái công ti này của anh có thể cung cấp cho nhân viên mức lương và chế độ đãi ngộ cao, cũng là công việc tốt nhất mà nó có thể tìm được rồi.
Thế nên nó mới mặt dày mày dạn ở lại đây, cứ như thế nó lại ổn định được thêm ba tháng nữa.
Nhưng có điều, không gây rắc rối thì không phải Lục Lâm Lâm.
Gần đây, công ti của Thẩm Yến có tiếp nhận một hạng mục, công ti đề ra mấy dự án, kết quả dự án của Lục Lâm Lâm được chọn.
Tôi nhìn qua bản thảo thiết kế của nó, với cái trình độ kia của nó thì không thể nào làm ra bản thiết kế tốt như vậy được, cũng không biết cái dự án kia của nó là nhờ ai làm hộ, nhưng điều đó không ảnh hưởng tới việc nó trở nên kiêu ngạo hơn.
Trong cuộc họp, nó đã nhiều lần cà khịa tôi, nói năng lực của tôi không bằng nó, vị trí kia của tôi lẽ ra là nên cho nó ngồi.
Tôi lạnh lùng nói: "Bản thảo thiết kế thì tốt đấy, nhưng bản thảo này có phải do cô làm hay không thì tự cô biết rõ."
Đáy mắt của Lục Lâm Lâm thoáng qua một tia hoảng loạn, nhưng rất nhanh sau đó liền trấn tĩnh lại: "Chị đang đố kị với tôi.
Khương Ngọc Nhàn, thừa nhận người khác xuất sắc hơn mình khó như thế sao?"
Thẩm Yến lạnh nhạt nói: "Cô đích thực không bằng A Nhàn, Lục Lâm Lâm, con người bành trướng quá mức thì sẽ phát nổ đó."
Lục Lâm Lâm còn muốn phản bác lại gì đó nhưng nhìn thấy đôi mắt hờ hững của anh thì liền không dám nói nữa.
Sau chuyện đó, tôi bày tỏ mối lo ngại của mình với Thẩm Yến: "Bản thảo thiết kế đó của Lục Lâm Lâm quả thực không tồi, nhưng năng lực của cô ta anh với em đều biết rõ, nếu cô ta nhờ người khác làm hộ còn đỡ, nếu là cô ta ăn cắp, sau này bị phát hiện thì công ti chúng ta sẽ chịu tổn thất nặng nề đó.
Suy cho cùng, cô ta trước kia cũng có tiền án rồi."
"Anh biết là do cô ta ăn cắp, còn biết cô ta ăn cắp của ai nữa cơ."
Tôi vô cùng kinh ngạc: "Anh biết?"
15
Thẩm Yến nói với tôi anh sớm đã điều tra rõ ràng rồi.
Năm đó nó ăn cắp bản thảo thiết kế của tôi rồi ra nước ngoài du học, đồ án tốt nghiệp làm kém tới nỗi suýt thì không ra trường nổi.
Nhưng bố của nó có một người họ hàng xa là giáo viên hướng dẫn nghiên cứu sinh, vừa hay cũng nghiên cứu môn học này.
Thế là bố của Lục Lâm Lâm dùng một số tiền lớn để mua tác phẩm của nghiên cứu sinh nọ từ trong tay người họ hàng kia, thay thành đồ án tốt nghiệp của Lục Lâm Lâm thì nó mới thuận lợi tốt nghiệp.
Tôi ngạc nhiên: "Vị nghiên cứu sinh kia cũng đồng ý sao?"
Nhà thiết kế nào cũng coi tác phẩm của mình như con đẻ, hầu như không có ai đồng ý đem đứa con của mình đi cho người khác.
"Vị nghiên cứu sinh kia không đồng ý cũng phải đồng ý."
Thẩm Yến nói với tôi vị giảng viên kia rất hà khắc đối với sinh viên của mình, bất cứ lúc nào cũng có thể đì sinh viên, không cho bọn họ tốt nghiệp.
Hơn nữa, ông ta có mối quan hệ rất tốt với mấy viện thiết kế, những sinh viên mà ông dạy ra căn bản đều tới mấy chỗ đó làm việc.
Chỉ cần ông ta nói một tiếng thôi thì mấy người kia khả năng là không thể tìm được việc làm.
Mấy sinh viên đó mặc dù rất hận giảng viên kia, nhưng cũng sợ ông ta.
Bọn họ chỉ muốn mau chóng tốt nghiệp, thoát khỏi bàn tay của giảng viên kia.
Tôi thoáng chốc liền hiểu ra: "Bản thiết kế lần này Lục Lâm Lâm đưa ra kì thực cũng là do bố cô ta mua từ vị giáo sư kia?"
"Không sai, sinh viên chịu oan kia vừa hay lại chính là con trai của bạn bố mẹ anh."
Mắt tôi sáng lên: "Anh muốn để vị giảng viên vô đạo đức kia và Lục Lâm Lâm chịu sự trừng phạt?"
"Ừ, Lục Lâm Lâm có thể trộm bản thiết kế một lần thì sẽ có lần hai." Thẩm Yến nhìn về phía Lục Lâm Lâm đang cười đắc ý ngoài phòng làm việc, "Cô ta quả nhiên không làm anh thất vọng."
"Hoá ra trước kia anh nói muốn báo thù cho em chính là đặt ra kế hoạch như này." Tôi cười híp mắt nói: "Thẩm Yến, anh như này cũng được tính là đang trừ hại cho dân, thật tốt."
Trước kia Thẩm Yến đã nói với tôi, nếu Lục Lâm Lâm đã không biết tốt xấu tự tìm đến vậy thì anh sẽ chơi đùa với nó một chút, báo thù chuyện trước kia nó ăn cắp tác phẩm thiết kế của tôi.
Tôi trước giờ cũng chẳng hỏi cụ thể kế hoạch của anh là gì, bởi vì tôi biết anh nhất định nói được làm được.
Bây giờ sau khi đã biết được kế hoạch của Thẩm Yến, tôi càng thêm tin tưởng anh.
Sau khi cơn giận của tôi và Thẩm Yến đã đi qua, chúng tôi trở nên rất bình tĩnh khi đối diện với Lục Lâm Lâm, người đang đang ngày càng lộ ra vẻ căng thẳng.
Có một câu nói rất hay như này, muốn tiêu diệt một thứ gì đó, trước tiên phải khiến nó trở nên điên cuồng.
Lục Lâm Lâm đang điên cuồng lao đầu vào chỗ ch.ết, tôi chỉ cần đứng nhìn là được rồi.
Dưới sự thúc đẩy của Thẩm Yến, công ti chúng tôi đã rất nhanh kí hợp đồng với công ti vừa ý bản thảo thiết kế của Lục Lâm Lâm.
Tối hôm đó, khỏi phải nói Lục Lâm Lâm có bao nhiêu đắc ý, nó chủ động mời đồng nghiệp ăn cơm.
Sau khi nó uống say, lại bắt đầu châm chọc các đồng nghiệp đủ kiểu.
Tóm lại một câu đó là: "Những người ngồi ở đây đều là rác rưởi."
Không ai trong số những đồng nghiệp của tôi chịu nổi cái vẻ mặt của nó nên mới ăn được một nửa đã lần lượt rời đi rồi.
Lục Lâm Lâm tự thấy mất mặt nên cũng thanh toán qua loa rồi đi mất.
Ngày hôm sau, Lục Lâm Lâm sắc mặt vui vẻ đi đến chỗ làm, cái vẻ mặt đó, dùng một câu nói để hình dung thì chính là: con đường thăng quan tiến chức được rộng mở, hanh thông.
Lục Lâm Lâm đắc ý chào hỏi đồng nghiệp.
Các đồng nghiệp nhìn nó với những ánh mắt khác nhau, cuối cùng Chu Mẫn không nhịn được xung phong nói trước: "Lục Lâm Lâm, cô gặp rắc rối to rồi."
Lục Lâm Lâm nhăn mặt: "Quản lí Chu, tôi biết chị rất đố kị với tôi, suy cho cùng thì tuổi tác chị cũng lớn rồi, thâm niên cũng cao hơn tôi, thế mà những thiết kế của chị lại chẳng tốt hơn tôi, cái chị cần làm là tự nâng cao bản thân chứ không phải trù ẻo người xuất sắc như tôi."
Các đồng nghiệp bên cạnh không nhịn nổi nữa, cười ra thành tiếng: "Xuất sắc? Xuất sắc trong việc sao chép cũng tính là xuất sắc sao?"
Sắc mặt Lục Lâm Lâm thay đổi: "Cô có ý gì?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...