Giang Sơn lâu
Nghe Tử Mặc nói, khóe mắt Tiêu Triệt hơi nhếch lên, hắn có chút phiền chán nhu nhu thái dương, rồi sau đó nhìn người trước mặt vì động tác của hắn mà dừng lại, "Tiếp tục."
Tử Mặc thở ra một hơi, vừa rồi hắn còn tưởng mình nói sai cái gì rồi, "Lần trước, khi Minh vương thay mặt Hoàng Thượng xử lý chính sự đã được rất nhiều đại thần tán thưởng, hơn nữa còn có người nói ra những việc đó, nhưng Hoàng thượng vẫn chưa quyết định, Minh vương đang ngầm kết giao với những đại thần có quyền thế, chờ Hoàng thượng lâm nguy lần nữa, bọn họ sẽ chính thức đề xuất lập Minh vương làm thái tử."
"Vương gia." Hôm nay, trong Giang Sơn lâu có rất nhiều người, một nam tử trẻ tuổi nhất trong số đó đứng dậy, "Dựa theo tình hình hiện nay, lập Minh vương làm thái tử là điều tất yếu, người muốn ngăn cản Minh vương, chúng ta cũng không ngại giúp bọn họ một tay."
"Lâm Bạch nói có lý, công cao hơn chủ là điều Đế vương cố kỵ nhất, đến lúc đó trên triều đình hay dưới dân gian đều yêu cầu lập Minh vương làm thái tử, Hoàng thượng sẽ cảm thấy Minh vương kéo bè kết cánh, một khi đã sinh lòng cảnh giác, đến lúc đó Minh vương đều phải kiêng dè mọi chuyện rồi."
Tiêu Triệt gật đầu, "Cứ làm theo lời của Lâm Bạch và Từ Khiêm đi, ngoài ra, Ngụy Chính đã giữ chức Thượng tướng quân, có thể được làm Thượng Thư, ban thưởng tước vị Uy Vũ Hầu." (chỗ này không hiểu lắm T.T)
Từ Khiêm vỗ tay khen ngợi, một chút râu ria khiến hắn thoạt nhìn già hơn rất nhiều, rất có cảm giác giống thần tiền.
"Ngoại thích lộng quyền là cố kỵ của Đế vương, Hiền vương là vì có Ngụy Chính là ngoại tổ cho nên bản thân sẽ không có hành động, từ nhỏ quyết làm bạn với thi từ ca phú, mà Minh vương tuy không phải con ruột của Ngụy quý phi, nhưng nhiều năm nay rõ ràng là do một tay Ngụy quý phi bồi dưỡng, tin tưởng đây cũng là nguyên nhân mà Hoàng thượng lâu như vậy không có lập hắn lên."
Lông mày Long Ngộ chưa từng nhíu lại, lúc này trầm mặc nghe thấy từng tiếng thở dài liền lắc đầu nói: "Bây giờ Minh vương chiến hết thiên thời địa lợi, nhưng mà người này cũng khiến cho Hoàng thượng kiêng dè, nếu không phải năm đó Hoàng hậu bị giam cầm, thì chức vị thái tử này đã sớm là của Vương gia rồi!"
"Khụ khụ --"
Tiếng nói vừa dứt, mấy người trong phòng bao gồm cả Tử Hàn cũng đều bất đắc dĩ quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng, thằng nhãi này đang co rúm người lại cười, đại khái cũng biết bản thân mình luống cuống, liền đứng dậy hai tay ôm quyền hướng về phía các vị đang thở dài kia.
Tiêu Triệt thấy vậy liền nhướn mày, nhưng cũng không có biểu cảm gì khác, hắn chậm rãi nói: "Mẫu hậu nhẫn nhịn nhiều năm như vậy là vì muốn ta có đủ thực lực, bây giờ thời cơ đã chín muồi, một ngày nay, cũng không xa nữa rồi."
Từ Khiêm nghe vậy liên tục gật đầu, hai mắt của hắn càng thêm thâm trầm: "Vương gia, nhắc tới, vậy lão Từ ta cũng nói thêm một câu, nói đến cùng Minh vương bây giờ đều nghe theo mệnh lệnh của Ngụy quý phi, giống như Ngụy Chính, mọi chuyện đều phải nhìn sắc mặt của Ngụy quý phi, việc năm đó tất nhiên Ngụy quý phi cũng không thoát khỏi có quan hệ, sao chúng ta không xuống tay từ chỗ nàng, hậu cung không có Ngụy quý phi chủ trì, vậy sẽ khiến Hoàng thượng nghi ngờ, như vậy, Minh vương nửa bước cũng khó đi."
Lời này vừa nói ra, mắt mấy người thủ hạ đều sáng ngời, mà Tiêu Triệt cũng không có dáng vẻ gì là kinh ngạc hay vui mừng, Từ Khiêm một bên vuốt râu một bên cảm thán, "Xem ra Vương ra đã sớm có quyết định."
Tiêu Triệt từ chối cho ý kiến, mọi người thấy ánh mắt sáng của hắn càng thêm bái phục, đúng lúc này, cửa bỗng vang lên, mọi người cùng nhìn qua, lại nghe thấy tiếng gõ cửa ba lần, lặp đi lặp lại ba lần, Tiêu Triệt nhìn Tử Mặc một cái, sau đó nhìn mấy người trong phòng nói, "Hôm nay đến đây thôi, các đi về trước đi."
Mấy người Lâm Bạch biết nhân vật đến là người quan trọng, lập tức đứng dậy cáo từ, lúc đi ra đến cửa liền nhìn thấy một người đứng quay lưng lại, từ đầu đến chân được bao bọc bằng một cái áo choàng đên, cũng không thấy rõ thân hình.
Đợi mọi người đi xa, người tới cởi áo choàng xuống nén cho thị vệ đằng sau, xoay người vào cửa, vừa vào phòng liền thấy Tiêu triệt đứng trước cửa sổ, hắn từ từ đi đến phía sau Tiêu Triệt, "Tra được rồi."
Tiêu Triệt xoay người, ánh mắt khẩn thiết, "Thế nào?"
"Hoàng đế Tây Lương có mười một người con, nhưng chỉ có năm người còn sống, bốn ở kinh đô Tây Lương, còn một người không rõ tung tích."
...
Tin tức Hoàng đế bị bệnh bị Ngụy Sơ Cận áp chế, ngược lại cũng không khiến cho sóng to gió lớn, tiền triều chỉ biết Hoàng thượng cần tĩnh dưỡng, Minh vương Tiêu Minh thay mặt xử lý chính vụ, phải cùng nhau làm cho đất nước hưng thịnh. Trong hậu cung, ngày ngày Thái hậu phái người đưa thuốc bổ cùng canh sâm tới, đều bị người của Ngụy Sơ Cận ngăn ở ngoài Càn Đức cung, trong khoảng thời gian ngắn, ngoài trừ Lan phi và Sở Vân Khinh, Minh vương và mấy người Phúc Hải, cũng chỉ có Phúc Toàn Phúc Sinh, hai người hầu hạ mới biết Hoàng đế lai bị bệnh.
Vốn dĩ Ngụy Sơ Cận còn kiêng dè Sở Vân Khinh, sau này phát hiện nàng rất phối hợp với mình, sau cũng yên lòng, không nói đến vị trí Minh vương phi, chỉ nói kẻ thức thời mới là trang tuần kiệt liền không ai dám phản nàng.
Sở Vân Khinh chiếu cố ở bên người Tiêu Chiến, biết rõ ý tứ của Ngụy Sơ Cận, lại không hề có ý nghĩ không thuận theo, nàng tận tâm làm mọi chuyện, chỉ khi người ngoài báo cáo với Ngụy Sơ Cận gì đó mới để ý một chút.
Ngày hôm đó, hai ngày không Tiêu Minh lại xuất hiện, sắc mặt nghi ngờ của hắn đã ít đi một phần, trong lòng Sở Vân Khinh hiểu rõ, xem ra biểu hiện của hắn trong triều cũng không tệ lắm.
Từ sau khi cùng Tiêu Minh nói qua chuyện kia, Sở Vân Khinh cẩn thận nghĩ lại, trong lòng đại khái cũng đoán được mấy phần nguyên nhân trong đó, không gì khác ngoài mười vạn quân Chinh tây trong tay Sở Thiên Tề.
Trong lòng nàng không khỏi cười lạnh, nếu Tiêu Minh biết mình không phải là nữ nhi của Sở Thiên Tề, hắn sẽ có biểu cảm gì?
Tiêu Minh nhìn ra sự thờ ơ của nàng, nhưng cũng cảm thấy lạ, vì sao nàng lại phối hợp với Ngụy quý phi như vậy, mắt thấy Sở Vân Khinh chuẩn bị lui ra ngoài, hai mắt của hắn hơi trầm xuống.
Sở Vân Khinh rời khỏi không phải vì trốn tránh Tiêu Minh, nàng đi đến dưới mái hiên, Xuân Đào đang chờ nàng ở đó, nàng nghiêng người nói vài câu vào tai Xuân Đào, nhìn Xuân Đào rời đi mới cười xoay người.
Sở Vân Khinh khẽ cười một tiếng, không kịp đề phòng liền đụng vào một vòng tay ấm áp, giương mắt nhìn, lại là Tiêu Minh!
Nàng lui về phía sau hai bước, trong mắt dần sinh ra hờn giận.
Tiêu Minh nhìn dáng dáng vẻ của nàng, chậm rãi gật đầu, "Quả nhiên vẫn xinh đẹp động lòng người như vậy, Quận chúa đã vất vả nhiều ngày, không biết lúc nào thì xuất cung? Bổn vương nghĩ, chờ nàng trở lại Thượng Thư phủ sẽ đưa sính lễ đến."
Mắt Sở Vân Khinh phát lạnh, "Minh vương nói đùa, Vân Khinh không có nói sẽ gả, huống hồ, bệnh tình của Hoàng thượng cũng chưa có chuyển biến tốt, Minh vương hẳn là không có thời gian nghĩ đến những chuyện này mới đúng."
Tiêu Minh lắc đầu, "Mọi thứ đều không thể chậm trễ."
Thấy hắn vừa nói vừa chậm rãi đi đến gần nàng, Sở Vân Khinh bất đắc dĩ lui lại một bước, đôi mắt nhíu lại, lộ ra vài phần sắc bén, "Minh vương là vì quyền cầm mười vạn quân Chinh tây sao, đây cũng không phải chuyện lớn, hơn nữa Vân Khinh xấu xí, thật không xứng với Vương gia."
Tiêu Minh lập tức cười lên, "Không, bổn vương cũng không muốn người khuynh quốc khuynh thành, bổn vương chỉ cần một người có thể đứng ở chỗ cao cùng ta, bổn vương cảm thấy nàng có thể."
Sở Vân Khinh giận quá hóa cười, "Minh vương, người đánh giá Vân Khinh cao quá, chẳng qua Vân Khinh chỉ biết một chút y thuật, hoàn toàn không thấy hứng thú với chỗ cao mà người nói."
Sở Vân Khinh không muốn dây dưa nhiều với hắn, chuẩn bị vượt qua hắn rời đi, lại bị ngăn lại.
Đột nhiên thấy Tiêu Minh cách nàng ngày càng gần, hai tay Sở Vân Khinh nắm chặt, nhìn người đang cười trước mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...