Tử Ngọc cung là nơi
từ trước tới nay không người nào hỏi tới tự sanh tự diệt thì bây giờ các Thái y lũ lượt kéo tới, phủ Nội Vụ còn ra lệnh đưa tới dược liệu tốt
nhất, nhất thời Tử Ngọc trở thành đối tượng được người người chú ý.
Hôm nay đưa vào mấy người, tử vong có mấy người, bệnh tình khỏi hẳn cũng có mấy người, tin tức không ngừng truyền tới, nhịp tim của toàn bộ hậu
cung cũng theo đó mà giao động.
Vậy mà bệnh tình của Tiêu Cấp vẫn vô cùng nghiêm trọng!
Thời điểm tin tức này truyền tới tai Thái hậu, cả Vĩnh Thọ cung chợt trở nên yên lặng, Thái hậu vốn bởi vì số người lây bệnh mới trong hậu cung ngày càng giảm đi mà vui vẻ, thì bây giờ lại bị tin tức này đả kích nặng nề.
Trước khi Tiêu Lăng phải vào Tử Ngọc cung thì luôn bầu bạn trong cung của
Thái hậu, lúc này cũng chỉ có thể thản nhiên: "Hoàng tổ mẫu đừng lo
lắng, Lục đệ nhất định sẽ bình yên vô sự ra ngoài!"
Trên mặt Thái hậu lộ vẻ đau xót, "Bây giờ cũng chỉ có thể dựa vào nàng ấy."
Bà hơi dừng lại, sắc mặt nghiêm trọng: "Nếu có thể chữa khỏi cho Cấp nhi của ta, bất kỳ quyền cao lộc hậu gì ai gia cũng chịu!"
Khóe miệng Tiêu Lăng nhếch lên: "Nếu quả thật có thể trị hết dịch bệnh thì
nàng ấy chính là ân nhân của Tiêu thị chúng ta, Hoàng tổ mẫu nên ban
thưởng thật hậu hĩnh!"
Trong Thượng Thư phủ, Nhược Nhi và Sơ Ảnh
thấp thỏm bất an. Họ đoán Sở Vân Khinh nhất định đã gặp chuyện gì đó,
đang lo Cố Tú Cầm sẽ tiếp tụcc tới kiếm phiền toái giống như lần trước,
vậy mà chờ mãi cũng không thấy.
Mấy ngày nay gia tộc của Cố Tú
Cầm hoàn toàn thoát khỏi bóng râm của biến cố, bà ta dần dần khôi phục
nhưng không hề như dự liệu của đám hạ nhân trước đó là sẽ nhằm vào Ngọc
phu nhân.
Ngược lại, Cố Tú Cầm đối xử với Ngọc phu nhân rất hết
lòng. Bà chẳng những miễn cho Ngọc phu nhân quy củ thiếp thất phải chào
hỏi chủ mẫu mỗi ngày, mà hàng ngày phân phó phòng bếp làm xong chén
thuốc dưỡng thai rồi tự mình đưa đến cho Ngọc phu nhân.
Trong
khoảng thời gian ngắn, trong phủ trên dưới không khỏi tán tụng Cố Tú
Cầm rộng lượng biết điều, ngược lại bên Ngọc phu nhân bắt đầu xuất hiện những lời đồn không hay ho về thân thế của nàng ta.
Mọi người
đều truyền nhau Ngọc phu nhân trước đây nữ tử phong trần, ai cũng có thể làm chồng, hạng người thấp kém như vậy làm sao có thể trở thành thiếp
thất quan lớn, hơn nữa còn chủ quản tất cả công việc trong phủ.
Ngọc phu nhân sợ những lời sắc như dao kiếm này nên ngay cả cửa viện cũng
không dám bước ra, còn Sở Thiên Tề chẳng biết tại sao mỗi ngày đều ở lại trong cung không về. Lời nói bóng gió dần dần lớn lên, có người còn nói đứa nhỏ trong bụng Ngọc phu nhân vốn dĩ không phải của lão gia, rất có
thể là của người khác. Lời này nói ra khiến trên dưới Cố phủ nhìn đều
nhìn Chiêu Ngọc bằng ánh mắt mang theo khinh miệt.
Đang lúc Chiêu Ngọc vừa lo lắng bụng mình bị phát hiện, vừa không tìm được người giúp
nàng lập uy thì Cố Tú Cầm đứng ra lấy danh dự của mình bảo đảm Chiêu
Ngọc không chỉ có thân thế trong sạch, hơn nữa tâm luôn hướng về lão
gia, tuyệt đối có tư cách trở thành một vị nữ chủ tử trong phủ.
Chiêu Ngọc bị chiêu này làm cả kinh dẫn tới hoang mang, Cố Tú Cầm an bài rất
nhiều người tới phục vụ nàng, như thế nàng càng phải cẩn thận bụng mình
hơn. Nàng còn nhớ rõ lời Sở Vân Khinh nói trước đây, nhưng mà nàng có cơ hội gì lợi dụng bụng mình đánh đổ Cố Tú Cầm đây?
die.n da.n l.e qu.y do.n
Cố Tú Cầm nhìn sắc mặt Chiêu Ngọc càng ngày càng tái nhợt thì cười lạnh.
Một ả Sở Vân Khinh chướng mắt đã bị mình âm thầm trừ bỏ, xử trí tiểu
tiện nhân dám giả bụng lừa gạt mọi người này chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
"Phu nhân, ngài bây giờ đang chờ đợi cơ hội tốt như
vậy, cần gì phải che chắn cho ả trước những lời nói bóng nói gió của đám hạ nhân, để cho ả tự thanh minh không phải tốt hơn sao."
Cố Tú
Cầm tiện tay đặt chuỗi hạt châu xuống, cầm chiếc vòng tay bích lục ngọc
lục bảo lên, khóe miệng nhếch lên: "Nâng càng cao, té mới càng nặng!"
Tú Nhi hứng thú gật đầu: "Phu nhân, mấy ngày trước hoàng thượng ban bố
hịch văn nói ôn dịch trong cung hoàn toàn là chuyện không có thật, điều
này có phải chứng minh——"
Cố Tú Cầm miễn cưỡng gật đâu: "Nói rõ
ôn dịch đã có chuyển biến tốt. Nhắc tới cũng kỳ quái, trong cung phải là nơi an toàn nhất Đại tần thế nhưng lại xảy ra ôn dịch! Điều này hơn
trăm năm qua ở Đại Tần, thật đúng là xuất hiện lần đầu."
Tú Nhi
gật đầu: "Vậy lão gia có thể sớm trở về rồi, đến lúc đó nhìn thấy ngài
đối tốt với Ngọc phu nhân như vậy, tất nhiên sẽ càng thêm tán thưởng."
Cố Tú Cầm hừ lạnh một tiếng: "Tán thưởng không cần thiết. Nhưng mà Thượng
Thư phủ này nhất định chỉ có thể có một vị nữ chủ tử, mẫu thân của Sở
Vân Khinh bản phu nhân chưa kịp xử trí ả đã chết, còn ả Chiêu Ngọc này
lại tự mình đưa tới cửa."
"Nghe nói trong cung chết rất nhiều
người rồi, hiện tại không biết Sở Vân Khinh đã bị đốt thành hình dáng ra sao, lần này phu nhân cũng coi như xả được giận!"
Trong mắt Cố
Tú Cầm lóe lên: "Cũng may chúng ta đưa đi sớm, nếu không bây giờ thái y
có thể trị rồi, kết quả thế nào thì khó mà biết được. Ôn dịch xưa nay
chính là hiểm họa, lần này Thái Y viện cũng được nở mày nở mặt một lần!"
Hình như nghĩ tới Cố Gia trước đây cung ứng dược liệu cho Thái Y viện,
trong mắt Cố Tú Cầm lóe lên một tia không cam lòn: "Không phải mấy ngày
trước bảo các ngươi tra cho ta lai lịch của người thu mua dược liệu với
giá thấp sao? Cha ta làm ăn mấy chục năm, không thể nào dễ dàng bị người ta lừa như thế được."
Tú Nhi nghe vậy vội vàng ra ngoài gọi Chu
Phúc, sau một hồi hỏi Chu Phúc mới nói ra tình huống mình tra được: "Phu nhân, mấy nhà này đều là tiểu dược thương, nếu chỉ có một nhà thì vốn
không thể tập hợp đủ nhiều dược liệu như vậy."
Cố Tú Cầm vừa nghe chân mày vừa nhíu chặt lại, ánh mắt bén nhọn: "Quả nhiên, nhưng tra được người áo đen đứng sau là ai không?"
Chu Phúc lắc đầu, đảo mắt thấy ánh mắt Cố Tú Cầm biến đổi, hắn lập tức cười xòa nói: "Nô tài không tra được người nào cố ý thao túng, chỉ phát hiện mấy nhà dược thương này trước đây tất cả đều cung cấp dược liệu cho một y quán."
Ánh mắt Cố Tú Cầm lãnh ngưng, Chu Phúc tới nói ra bốn chữ: "Nhân tâm y quán."
------di.en dan l.e q.uy d.on
Lo lắng cuối cùng tản đi, đại khái Hà Chung vĩnh viễn không nghĩ rằng sẽ
có ngày mình được bước ra khỏi Tử Ngọc cung, sau nửa tháng ôn dịch bùng
phát, cửa cung Tử Ngọc cung được mở ra.
Loan giá của Thái hậu ở
trước cung trước, ở đó còn có Tiêu Lăng và Tiêu Minh, ánh mắt bọn họ
không ngừng tìm kiếm trong những đi ra, cho đến khi tất cả mọi người ra
hết mới nhìn thấy một bóng dáng màu hồng, thiếu nữ dáng người mảnh khảnh cùng Tiêu Cấp đang cười từ trong Tử Ngọc cung bước ra.
Những
cung nhân khỏi hẳn bệnh đang hành lễ với các chủ tử đứng bên ngoài cửa
cung, ánh mắt họ mang theo ý cảm kích nhìn theo Sở Vân Khinh tay áo phất phơ đi về phía xa giá hoa lệ kia.
Thấy Thái hậu chờ ở nơi đó, Tiêu Cấp liếc Sở Vân Khinh một cái rồi thoát khỏi tay nàng chạy tới chỗ Thái hậu.
"Hoàng tổ mẫu, hoàng tổ mẫu!"
Mặt mày Thái hậu tràn ngập ý cười, cũng không kịp để ý lễ giáo ôm Tiêu Cấp vào lòng: "Cấp nhi, mấy ngày nay khổ cho con."
Tiêu Cấp lắc đầu: "Không, tôn nhi nghĩ tới Hoàng tổ mẫu thì không cảm thấy
khổ, hiện tại Tôn nhi rất khỏe, nhất định là Hoàng tổ mẫu ban phúc cho
Tôn nhi."
Ngụy Trinh Nhiên bị lời ngon tiếng ngọt của hắn chọc
cười, bà chợt quay đầu nhìn về phía Sở Vân Khinh đã sớm quỳ xuống đất
hành lễ: "Vị này chính là đại phu chữa khỏi cho con?"
Mắt Tiêu
Cấp long lanh ánh lệ: "Đúng vậy đúng vậy, lần này thiếu chút nữa Tôn
nhi đã chết rồi, cũng may có vị tỷ tỷ này, y thuật cao minh, cả ngày
túc trực bên cạnh Tôn nhi mới chữa hết bệnh cho tôn nhi."
Ngụy
Trinh Nhiên nhìn bộ dáng ốm yếu đang cúi đầu này, trong nội tâm nổi lên ý nghĩ thương xót: "Không chỉ cứu Cấp nhi của ta mà còn cứu mấy trăm tính mạng của hậu cung Đại Tần ta. Nha đầu, ngươi ngẩng đầu lên ——"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...