Giơ tay chém xuống, máu đỏ tươi văng tung tóe, một thân áo tơ trắng đã thành huyết sắc, ánh mắt tàn nhẫn, phút chốc chủy thủ trong tay trở thành vũ khí giết người lợi hại nhất, không có lấy một chiêu thức, chỉ có trực tiếp đoạt mệnh, mỗi một đao đều thấy máu, mỗi một đao đều muốn mệnh (sinh mệnh)!
Thân ảnh một đen một trắng ở giữa ánh đao chớp động, một, hai, ba, khi tên ám vệ cuối cùng của Thượng Thư phủ ngầm đuổi theo bị Sở Vân Khinh cắt đứt cổ họng, kiếm của Tiêu Triệt một lần nữa đặt trên cổ nàng.
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Thân thủ nhanh nhẹn, chiêu thức tàn nhẫn, khinh công tuyệt đỉnh, công nương như vậy là nữ tư sinh của Sở Thiên Tề?
Sở Vân Khinh xoay người lại, người trước mặt một thân hắc y, một bên cũng đã bị nhuộm thành màu huyết sắc, vậy mà lúc nói chuyện hay xuất kiếm không có nửa phần dao động, từng chiêu từng thức sạch sẽ gọn gàng không có nửa điểm tỳ vết nào , ánh mắt của hắn rất đẹp, lúc này lại giống như ngày hàn băng của tháng chạp, lạnh lẽo làm cho người ta run rẩy sinh ra sợ!
"Tiểu nữ Sở Vân Khinh, nữ tư sinh của Thượng Thư phủ, mười bảy năm trước bị đưa đi, vừa mới trở về đã bị cách chức làm nô, ngươi cũng thấy đấy, y phục ta mặc trên người, chính là y phục của hạ nhân thấp nhất trong Thượng Thư phủ!"
Tiêu Triệu cau mày: "Nếu như vậy tại sao lại phải giết bọn họ?"
Sở Vân Khinh nhìn ám vệ của Thượng Thư phủ ở dưới đất: "Ngươi dùng ta làm vật thế chấp, ta không giết bọn họ, bọn họ gặp cũng sẽ giết ta, mạng của ta tự nhiên sẽ quý hơn so với bọn họ!"
Cuối cùng Tiêu Triệt hạ kiếm xuống, hắn thông suốt xoay người, "Ngươi đi đi."
Sở Vân Khinh cười một tiếng, "Trước khi đi ta muốn nói cho ngươi biết, trên người ngươi là Thất Tinh tiễn đặc hữu của Thượng Thư phủ, đầu tiễn có bảy cái gai, không lấy ra sẽ mất mạng, hơn nữa trên đầu mũi tên kia có độc, vô sắc vô vị vô hình vô dạng, trong hai canh giờ có thể làm nội lực của ngươi tiêu tan hết, gân cốt đứt đoạn, trở thành một phế nhân, từ giờ cho tới lúc đó, ngươi còn nửa canh giờ."
Nói xong, Sở Vân Khinh trừng mắt thật sâu một cái, "Được rồi, cáo từ!"
Tiêu Triệt tuyệt đối không nguyện ý tiếp xúc nhiều với người xa lạ, mà giờ phút này tình trạng của hắn quả thật không được lạc quan cho lắm, mà cô nương ở sau lưng hắn, chỉ nói mấy câu đã làm sáng tỏ độc trên mũi tên này, lạt mềm buộc chặt, thật là thủ đoạn!
"Ngươi có điều kiện gì!"
Vân Khinh quay người lại, ánh mắt giảo hoạt sắc bén, nàng nói, "Hai."
"Thứ nhất, thân phận của ngươi."
Sống lưng Tiêu Triệt khẽ nhúc nhích, tựa hồ như hắn đang đè nén tức giận vì bị người khác uy hiếp, hồi lâu, hắn xoay người lại, kéo khăn đen trên mặt xuống, "Tiêu Triệt!"
Tiêu Triệt!
Họ Tiêu chính là quốc tính (họ của hoàng gia), đương kim Hoàng Đế Tiêu Chiến có lục tử (sáu người con trai), trong đó có một người được phong Vương từ lúc thiếu niên, công trạng hiển hách, lời đồn đại của ngoại giới là một thân thủ đoạn sắc bén, âm ngoan vô tình, vì kiến công lập nghiệp mà không từ bất kì thủ đoạn nào, cho dù lập nhiều công lao, Hoàng đế Tiêu Chiến cũng không cho hắn giữ một binh lính nào!
Mặt của hắn rất tinh sảo, lộng lẫy, cùng ánh mắt vô cùng xinh đẹp kia ở chung một chỗ, giống như mê hoặc lòng người, có thể vượt xa bản năng cuộc sống.
Vậy mà không người nào dám đến gần, bởi vì sát khí trên người hắn quá nặng, đó là đoạt lấy vô số sinh linh mới có đủ sát khí để hủy thiên diệt địa, lúc này hắn giống như lời đồn đại, lạnh lùng nghiêm nghị vô tình, giống như thần linh đến từ địa ngục Cửu U, một đôi mắt yêu dã mang theo quỷ quyệt cùng lạnh lẽo.
"Thì ra là Duệ Vương điện hạ, thật là thất kính." Trong lòng Sở Vân Khinh chấn động mạnh, trong đầu nàng đã tính toán xong, nàng thu lại sát khí phúc thân làm lễ, lại thêm nhiều hơn mấy phần dịu dàng.
Tiêu Triệt bất vi sở động (không có động tĩnh), ánh mắt cường thế nhìn chằm chằm vào nữ tử trầm tĩnh như thường ở trước mặt, "Thứ hai."
Khóe miệng Sở Vân Khinh nhếch lên, nàng bước từng bước đến gần, nghiêng người lên, gần như là nàng dán vào ngực Tiêu Triệt nói một câu.
"Không biết Vương gia có nguyện ý đáp ứng?”
Sở Vân Khinh lùi về phía sau, ý cười ung dung bên trong làm cho hắn không thể cự tuyệt.
Lạnh léo ùn ùn kéo đến, Tiêu Triệt trầm mặc nửa khắc, ánh của hắn do dự nhìn Sở Vân Khinh, trong ánh mắt lại có chút tán thưởng, “Chỉ mong Sở cô nương không hối hận!”
Sở Vân Khinh cười trong chốc lát, trong mắt sáng rực, cho dù trên mặt nàng mang theo vết thương xấu xí, cũng không làm mất đi dung mạo xinh đẹp của nàng lúc này.
“Cởi y phục.”
Lời vừa nói ra này, làm một chút tán thưởng vừa mới có trong mắt Tiêu Triệt chợt tiêu tan, Sở Vân Khinh không thể làm gì khác hơn là nói: “Ta không thể đợi người hồi báo, người của Thượng Thư phủ rất nhanh sẽ đuổi đến, thương thế của Vương gia không thể bị trễ nải.”
Dưới sự che chở của ba người khác, Tiêu Triệt mang theo Sở Vân Khinh chạy ra khỏi Thượng Thư phủ, một đường bị đuổi đến căn nhà ở ngoại ô, lúc này Vân Khinh tìm một góc, dùng chủy thủ trong tay xé y phục trên vai Tiêu Triệt ra, mặc dù nàng đã chuẩn bị tốt, lúc nhìn thấy vết thương sâu đến tận xương ánh mắt không khỏi ngưỡng mộ nhìn Tiêu Triệt.
Mặc dù Tiêu Triệt không biết nữ nhân này sẽ dùng một cây chủy thủ giải độc vết thương cho hắn như thế nào, nhưng hắn gặp qua sự tàn nhẫn quyết liệt của nàng, chỉ hơi kinh ngạc, nữ tử như vậy, giờ phút này đã lấy được tín nhiệm (tin tưởng) của hắn.
Áo Tiêu Triệt cởi đến bên hông, Sở Vân Khinh cúi người, tiến đúng vào chỗ đầu tiễn cắt ngang bốn phía, gần như là tróc xương bóc thịt lấy ra bảy cái đầu gai, sắc mặt Sở Vân Khinh ngưng trọng (cứng lại), hạ thủ nhanh chóng chính xác, đau đớn thế nào làm sao nàng không biết, Tiêu Triệt không nói tiếng nào, chỉ dựa vào cách tường nhắm mắt dưỡng thần.
Cho đến khi hắn cảm thấy trên đầu vai có chút ấm áp, hắn quay đầu lại, Sở Vân Khinh đang hút máu độc ở trên vai hắn!
“Đừng động!”
Sở Vân Khinh đè hắn lại, khạc một ngụm máu đen ra, cho đến khi thấy máu dần đỏ tươi trở lại mới ngừng, Tiêu Triệt nghĩ chỉ đến đây thôi, lại thấy Sở Vân Khinh nâng tay trái lên, dùng chủy thủ cứa một đao, chỉ thấy trên cánh tay trắng như ngọc kia có thêm một vết thương.
Nàng giơ cánh tay mang máu của mình lên, “Giải dược!”
Tiêu Triệt không động, chỉ yên tĩnh nhìn nữ tử trước mặt, trong mắt hắn dường như có một tia rung động, nhưng khi nhìn lại giống sương lạnh đầy trời.
Môi mỏng của hắn đắt lên cánh tay của nàng, nhẹ nhàng hút, tư vị ngai ngái tan trong miệng của hắn, huyết dịch của nữ tử này giống như có linh tính chạy đến kinh mạch quanh thân hắn, dịu dàng quyến rũ, thẩm thấu sinh ra vui mừng, rồi huyết dịch từ bốn phương tám hướng tràn vào nơi đó của hắn, hóa thành từng nhịp tim, làm cho hắn không thể chống đỡ nổi!
“Xin Vương gia đi trước!”
Làm xong mọi thứ, lúc này Tiêu Triệt đã cảm nhận thấy nguy hiểm, hắn liếc mắt nhìn Sở Vân Khinh, “Ba ngày sau, người của ta sẽ tự đến Thượng Thư phủ!” Ngay sau đó khẽ động một cái bóng dáng liền biến mất trong bóng tối.
Sở Vân Khinh xoay người đứng lại, trong đêm tại nơi rộng lớn đó, có một cỗ hơi thở đang tiến đến gần nàng, trong mắt nàng chợt sáng lên, giơ chủy thủ không chút lưu tình đâm xuống bả vai mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...