Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn

Chương 28

Edit & Beta: Mina

Khương Dịch không trả lời, động tác vuốt ve hình xăm trên người cô cũng ngừng lại.

Hô hấp của cả hai đều rất nhẹ, nhẹ nhàng đan xen một chỗ, yên bình hài hòa.

Khương Dịch càng không đáp lại, tim Trì Yên đập càng nhanh, bất an nhảy tới nhảy lui, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô xoa ngực vài cái, vừa muốn nói chuyện đã nghe thấy anh mở miệng: "Vì sao hỏi như thế?"

"Anh cũng biết hiện nay bệnh viện làm màng mỏng đó rất dễ..."

"Trì Yên."

Lần này Trì Yên nói còn chưa dứt lời, Khương Dịch đã chen ngang: "Em có phải lần đầu tiên hay không, chẳng lẽ anh không biết?"

Trì Yên khẽ động đậy hai chân: "Cho nên em mới nói 'Nếu như'."

Giọng cô rất thấp, nghe như tiếng vang truyền tới từ một nơi rất xa.

Bàn tay Khương Dịch chậm rãi dùng sức, đổi thành siết chặt thắt lưng cô, ôm cô từng chút một vào trong lòng anh.

Trì Yên khó chịu: "Trả lời em."

"Muốn nghe lời thật lòng?"

"...Vâng."

"Sẽ."

Trái tim Trì Yên dần dần trở nên nặng nề.

Loại cảm giác này chính xác mà nói, không hề dễ chịu, giống như cơ thể treo lơ lửng trên không trung, chỉ có mình cô luôn trong trạng thái đó.

Tay Khương Dịch cách một lớp chăn mền khẽ vuốt lưng cô, từng cái, từng cái, thở dài một hơi mới nói tiếp: "Nhưng sau khi không vui, nên thích sẽ vẫn thích." 

Sau khi tức giận, là lần đầu tiên hay không có lẽ cũng không quan trọng như thế.

Trì Yên đột nhiên cảm giác khoang miệng hơi khô.

"Trì Yên."

Khương Dịch gọi cô, cả tên lẫn họ.


Hình như chỉ có lúc làm chút chuyện trên giường, anh mới nửa dụ nửa dỗ gọi cô là "Yên Yên".

Trì Yên nghe mà hoảng sợ, đáp lại cũng chậm nửa nhịp: "...Vâng?"

"Sẹo trên người em, là ai hơ nóng?"

Lần này Khương Dịch hỏi quá mức trực tiếp, Trì Yên sững sờ mấy giây mới phản ứng: "Em không muốn nói."

Dừng một chút, cô nói thêm một câu: "Hiện tại không muốn nói."

Cô cần phải có thời gian, một góc đen tối dưới đáy lòng, từ từ theo ánh sáng đi ra.

"Vậy lúc nào em muốn nói thì nói."

Khương Dịch rất hiểu tính cách của Trì Yên, cũng không ép cô, chỉnh góc chăn giúp cô, nhỏ giọng dụ dỗ cô: "Ngoan, ngủ đi."

·

Ngủ một mạch đến sáng, Trì Yên tỉnh dậy muộn hơn bình thường.

Có lẽ đồng hồ sinh vật bị Khương Dịch gây rối loạn, ban đêm ngủ muộn, nhưng thời gian ngủ không tồi, một giấc có thể ngủ tới hừng sáng, ngẫu nhiên sẽ ngủ thêm một lát, sau đó bị Khương Dịch gọi điện thoại đánh thức.

Lần thứ hai ngủ thêm, Trì Yên tỉnh dậy hơi trễ, nhưng lần này không phải Khương Dịch gọi điện thoại đến, mà là Bạch Lộ.

Bạch Lộ đi thẳng vào vấn đề, líu ríu nói một hồi, sau đó Trì Yên một câu cũng không nghe lọt, cô vuốt vuốt mũi: "Lộ Lộ, cậu nói lại lần nữa, tớ không nghe rõ."

Vừa nói ra, ngay cả bản thân Trì Yên cũng lắp bắp hoảng hốt.

Nói không rõ, nghe khàn khàn.

Bạch Lộ lo lắng hỏi: "Sao thế?"

Trì Yên liếc mắt nhìn vài cái áo mưa trong thùng rác, hơi buồn bực đè tay lên cổ họng: "Thay đổi thời tiết nên bị cảm mạo."

Cuối tháng Năm đầu tháng Sáu, cảm mạo là chuyện thường.

Bạch Lộ nghe thấy cô còn hít mũi một cái, cũng không nghĩ nhiều, dặn dò cô vài câu chú ý sức khỏe, sau đó lại kéo chủ đề trở về: "Hình như Lục Tổng bên kia muốn ký hợp đồng với người mới."

Một Công ty Truyền thông lớn như vậy, không thể nào không nhận thêm người mới mà vẫn giữ những diễn viên tuổi đời cao.

Muốn có danh tiếng, giá trị con người cao hơn nữa cũng không được.

Trong giới này vốn luôn cần điều mới mẻ, không ngừng rót vào, sau đó thay thế, đổi mới, thật sự có bản lĩnh sẽ lưu lại dấu vết khắc sâu, nhưng rồi sẽ giống như phù dung sớm nở tối tàn, ngắn ngủi kinh diễm, nhiệt tình qua đi, lại bị những người khác che lấp.


Trì Yên đáp một tiếng, không quá để trong lòng.

Bạch Lộ hỏi tiếp: "Khương Tổng không nói gì với cậu?"

"...Sao anh ấy phải nói với tớ?"

Quả thật Khương Dịch rất ít khi nhúng tay vào công việc của cô, ngoại trừ ngẫu nhiên quay phim muộn sẽ gọi điện thoại đến hỏi đang ở đâu, những lúc khác Trì Yên luôn thấy anh bận rộn công việc.

Nhưng Bạch Lộ không biết những việc này, cô ấy rất ngạc nhiên: "Bởi vì tớ nhìn thấy, hình như Lục tổng có ý với cậu nha..."

Trì Yên: "..."

Không cần cô sửa lại cho đúng, Bạch Lộ đã giải thích: "Ý tớ là, có lẽ anh ta coi trọng giá trị thương mại của cậu."

Hằng ngày bên Love Jewelry sẽ đăng bài thông báo đại diện phát ngôn, việc quay clip tuyên truyền sẽ diễn ra trong vài ngày tới... Nhưng rốt cuộc vẫn chưa được tung ra, chỉ đóng duy nhất một vai nữ số 2, là nhân vật không quan trọng trong bộ phim, mà chỉ mới quay phim được một nửa, Trì Yên không biết cô có giá trị thương mại chỗ nào.

Cô giữ thái độ hoài nghi: "Cậu xác định tớ có giá trị thương mại?"

"Nói nhảm, cậu nghĩ có người mới nào giống cậu sẽ tùy tùy tiện tiện leo lên hot search không?"

Bạch Lộ: "Mặc dù cậu là bị người ta lôi nên, nhưng cũng rất không dễ dàng, ít nhất đã cho thấy cậu có sức hút."

Bạch Lộ bên này đang cắt ghép biên tập tin tức, nhìn thấy tin tức lan truyền mạnh mẽ nên nói với cô vài câu, mấy hôm nay cô ấy cũng thấy hơi đau cổ họng, không ra khỏi nhà nên biết tin tức cũng chậm hơn mọi ngày.

Trì Yên bên này lại càng khỏi phải nói, Bạch Lộ không nói nữa, Tống Vũ đầu kia cũng không có động tĩnh gì.

Bên tai cô hiếm khi yên tĩnh, Bạch Lộ thuận miệng hỏi cô vài câu thường ngày, lúc xếp chữ đột nhiên "Oa" một tiếng: "Đúng rồi, Tiểu Yên, lần trước tớ nói chuyện Khương Vận với cậu, cậu còn nhớ chứ?"

"Nhớ."

Trì Yên suy nghĩ một chút, tạm thời không nói ra sự thật Khương Vận là chị gái Khương Dịch cho cô ấy biết.

"Tớ đã nói cho cậu biết chị ấy muốn thêm người mới chưa?"

Trì Yên bên này rời giường mặc quần áo, trả lời Bạch Lộ: "Nói rồi."

"Công ty Lục Tổng còn có một quản lý hàng đầu khác, có lẽ hai người này đều muốn thêm, các ngành nghề đều có sự cạnh tranh, dù sao, chắc chắn là cậu có thể hiểu."

Trì Yên có thể hiểu.

Mỗi ngành nghề đều không thiếu chuyện đấu đá lẫn nhau, ngoài mặt nhìn không ra trình độ tranh giành anh chết tôi sống, nhưng bên trong mỗi người đều sẽ không quá đơn thuần.


Showbiz cũng giống như vậy, người đại diện của bọn họ cũng không thể tốt hơn.

Trì Yên xỏ dép đi vào phòng tắm: "Hình như hai người này không liên quan tới tớ."

"Sao cậu biết?"

Bạch Lộ "Oa" lần nữa, ánh mắt rơi trên màn hình máy vi tính, cách mấy giây mới mở miệng, ngữ điệu hơi gấp, dường như dẫn theo nửa hoảng sợ nửa vui vẻ: "Lục Tổng đăng status tag cậu."

Trì Yên đang đánh răng, bị Bạch Lộ đột nhiên nói như thế, không cẩn thận đổ cốc nước ra ngoài, đổ được hơn nửa cô mới phản ứng lại, vội vàng đặt cốc nước qua một bên, rút khăn giấy lau tay.

Bạch Lộ đã tự giác thuật lại nội dung: "Chỉ tag cậu, một chữ cũng không nói."

Trì Yên: "..."

Lục Cận Thanh làm thế này... Làm không tốt sẽ có người cho rằng hai bọn họ công khai tình cảm.

Quả nhiên, Bạch Lộ nói tiếp: "Nếu tớ không biết rõ tình hình, có lẽ cũng nghĩ hai bọn cậu đang léng phéng."

Cô ấy dùng một từ "Cũng", ý nghĩa rất rõ ràng.

Trì Yên nhìn đồng hồ, không nói chuyện với Bạch Lộ nữa: "Lát nữa tớ phải đến phim trường, tối nói chuyện tiếp."

Sau khi cúp điện thoại, rửa mặt lau mặt, động tác của cô rất nhanh, khoảng mười phút thuận tay trang điểm xong xuôi, cắn lát bánh mì nướng vội vàng lái xe đến phim trường.

Trì Yên không quên chuyện về Lục Cận Thanh hồi nãy, đúng giờ lái xe đến phim trường, sau khi cô quay xong một cảnh quay nhỏ Trì Yên mới có thời gian lướt Weibo.

Ý của Lục Cận Thanh cô không hiểu, Trì Yên trực tiếp vào tin nhắn riêng hỏi anh ta.

Cô không gọi thuận miệng như Lục Cận Thanh, dùng từ rất quy củ: ( Lục Tổng, xin hỏi cậu @ tôi là có ý gì? ) Lục Cận Thanh chắc hẳn đang bận, một lúc lâu vẫn chưa trả lời.

Trì Yên cũng không cầm điện thoại chờ nữa, bên tai có vài diễn viên anh một lời tôi một tiếng nói chuyện bát quái, tuổi cũng tương tự cô, địa vị... Dù sao các cô đều không có địa vị.

Trì Yên luôn hiểu rõ địa vị của bản thân, cũng không coi mình tài trí hơn người, lúc vui vẻ sẽ cùng các cô ấy tán gẫu vài câu.

Nhưng hôm nay cô không có nổi hứng thú, cô còn chưa biết ý của Lục Cận Thanh là gì nên không dám tùy tiện trả lời anh ta, giả bộ cái gì cũng không nhìn ra, mặc kệ đám dân cư mạng suy đoán đủ loại.

Tống Vũ đã vào trong đám người kia, suy nghĩ đến cảm nhận của Trì Yên nên chủ đề bát quái hoàn toàn tránh đi Trì Yên và Lục Cận Thanh, nhảy qua hai người bọn họ bàn luận những hot search phía sau.

Hiếm khi nhàn rỗi như này, vài người vây quanh một chỗ, khí thế bàn luận ngút trời, từ Khương Vận đến người quản lý khác, lại bàn đến hai nghệ sĩ đang nổi hiện nay do hai người đó dẫn dắt.

Trì Yên nghe câu được câu chăng, nghe hiểu chút ít.

Chẳng phân biệt được ai hơn ai, cũng bởi vì như vậy, cạnh tranh mới càng khốc liệt.

Một núi không thể chứa hai hổ, đạo lý ai cũng hiểu, như vậy, một Công ty, hai quản lý hàng đầu nhìn có vẻ hơi nhiều.

Trì Yên một câu cũng không nói nhưng còn nhanh khát nước hơn bọn họ, vươn tay lấy một chai nước khoáng, tay vặn vài cái trên nắp chai, làm thế nào cũng không vặn mở được.

Cô không phải phụ nữ mềm mại yếu đuối không có thể lực, loại việc này luôn tự mình làm, hồi học Đại học, bạn cùng phòng còn trêu ghẹo cô bởi vì luôn tự vặn nắp chai nên mới luôn độc thân.

Trên thực tế chẳng liên quan gì... Rõ ràng là cô không muốn tìm.


Vừa nghĩ tới sau khi có bạn trai, ngày nào đó hai người ra ngoài dạo phố, tách ra vài phút cô sẽ không nhận ra người đó là ai... Trì Yên liền cảm thấy độc thân thật tốt.

Ít nhất không cần phải đối mặt với loại tình huống lúng túng đó.

Trì Yên vặn nắp chai đến nỗi lòng bàn tay hơi đau, quyết định từ bỏ, một tay đặt chai nước còn nguyên trở về, vừa muốn lấy một chai nước khác, đã thấy có một cánh tay duỗi ra, dễ dàng vặn mở chai nước đưa tới?

Xung quanh cô bỗng chốc yên lặng, mấy người đang bát quái náo nhiệt đều không hẹn mà cùng dừng lại.

Trì Yên nâng mắt nhìn, nhìn về phía Lục Chi Nhiên nói lời cám ơn: "Cám ơn."

Chắc hẳn Lục Chi Nhiên vừa mới quay phim xong, nhìn cô cười một tiếng rồi kéo một chiếc ghế đến ngồi bên cạnh cô, nói với mấy người kia: "Đang nói chuyện gì thế?"

Vậy nên tình cảnh bỗng chốc biến thành mấy cô gái thẹn thùng giảm âm lượng xuống, từ thi ca trời phú nói tới nhân sinh triết học.

Trì Yên cắn ống hút và môi dưới, rũ mắt che giấu vui vẻ dưới đáy mắt, cùng lúc đó, Lục Cận Thanh gửi tin nhắn trả lời.

( Chị dâu, bây giờ chị có rảnh không? )

Trì Yên mở kịch bản ra, cô có thói quen kẹp một trang giấy ghi mấy cảnh quay cùng với thời gian kết thúc công việc.

Cô nhìn chăm chú thời gian ghi chép mấy lần, sau đó trả lời anh ta: ( Sau ba giờ chiều sẽ có thời gian rảnh. )

Lục Cận Thanh: ( Chị chưa ký hợp đồng với Công ty nào đúng không? )

( Chưa, sao thế? )

Những lời Bạch Lộ suy đoán, tất cả đều dâng lên trong não bộ, sôi trào trước mắt cô, lắc qua lắc lại, Trì Yên hơi nhăn mi, sau đó thấy Lục Cận Thanh nói tiếp: ( Công ty bọn em muốn ký với chị... Chính xác mà nói, là người đại diện trong Công ty muốn ký với chị. )

Trì Yên càng nhíu chặt đôi mày, nhìn tức giận, nhưng vẫn dịu dàng.

( Đừng hiểu lầm, không liên quan đến em. )

( Cũng không liên quan đến anh Tư của em. )

( À, chị Khương Vận không biết quan hệ giữa chị với anh Tư đâu. )

( Chị dâu? )

( Chị yên tâm, cùng ký với người mới không chỉ có mỗi mình chị. )

Hình như Lục Cận Thanh bên kia còn đang làm gì đó, cách vài phút mới gửi tin nhắn trả lời, là một hình ảnh.

Một hình ảnh trên giấy chứng nhận nào đó, phía trên là một cô gái, tầm tuổi cô, cong môi cười, trên má có núm đồng tiền nhỏ, nhưng đáy mắt nhìn như mang một loại cảm giác ngột ngạt.

Trì Yên cắn khóe môi.

Người này, cô nhận ra.

• 14/02/2018 - 04/07/2018 • 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận