Lão nhân nói xong những chuyện này, bóng dáng mờ ảo kia dần dần trở thành nhạt.
Trong lòng Cảnh Vân Chiêu nhất thời dâng lên tầng dự cảm không tốt, vội vàng quỳ xuống nói: “Vãn bối nhất định sẽ tuân theo dạy bảo của lão tổ tông, nếu như vi phạm, nhất định chết không toàn thây!”
“Được rồi, những gì nên nói lão cũng đã nói, cháu tự giải quyết cho tốt, đúng rồi, thời gian trong không gian chậm gấp năm lần so với bên ngoài, sau khi cháu ra ngoài thì đừng hoảng sợ, còn cách ra vào không gian cũng đơn giản, chỉ cần tập trung tinh thần liền...”
Nói xong, bóng dáng mờ ảo kia hoàn toàn tiêu tán.
Cảnh Vân Chiêu nhớ kỹ những lời ông nói trong lòng, nhìn về phía bóng dáng mờ ảo đang tiêu thất kia dập đầu mấy cái.
Trời cao thương cô, để cho cô sống lại còn có được không gian thần kỳ.
Mấp máy môi, Cảnh Vân Chiêu từ trên mặt đất đứng lên, dựa theo phương thức mà lão tổ tông nói làm một lần, quả nhiên, khi vừa mở mắt, liền về tới phòng của mình.
Bất quá cùng lúc đó, bụng của cô lại ùng ục ục vang lên, liền biết chén cháo cô ăn trước khi cô ăn đã bắt đầu phát huy tác dụng..
Trong bụng đau âm ĩ, nếu như cô nhớ không sai, đêm hôm nay cô phải chịu đau khổ vì bị tiêu chảy, hơn nữa sáng ngày mai bởi vì suốt đêm đau bụng và khó chịu mà phát sốt, cả người bệnh nặng một trận, hơn một tuần lễ mới khỏi.
Hơn nữa cũng chính là trong một tuần lễ này, Diệp Cầm qua đời, ngay cả sức tham gia tang lễ cô cũng không có sức, lại để cho bạn bè thân thích Kiều gia cùng Diệp gia lên án thật lâu, sau này mặc dù là bị ủy khuất cũng không ai để ý tới.
Cảnh Vân Chiêu khó chịu ôm bụng, bước ra khỏi cửa phòng, lại phát hiện bên trong buồng vệ sinh đã có người.
“Chị hả? Xin lỗi, bụng em không thoải mái, chỉ ở bên ngoài đợi chút đi...” giọng nói Kiều Hồng Diệp rõ ràng mang theo chút mỉm cười.
Kiếp trước bản thân không có làm ầm ĩ liền uống cháo, bởi vậy ngược lại là không có chuyện này, có điều bây giờ, Cảnh Vân Chiêu cũng hết cách, trong đầu muốn vào không gian, chỉ có thể trở về phòng lần nữa mới đi vào.
Khi vào trong không gian, cũng không còn đau âm ĩ như bòa ngoài.
Suy nghĩ một chút, Cảnh Vân Chiêu lấy quyển sách ra, trên mảnh ngọc nhỏ một giọt máu tươi.
Trong nháy mắt, ánh sáng xanh biếc tụ lại, Cảnh Vân Chiêu lập tức cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, hình như có văn tự đang không ngừng xếp đặt, chỉ trong nháy mắt, lập tức chui vào trong đầu cô, trong đầu liền xuất hiện rất nhiều từ ngữ và thứ kỳ lạ.
Cô chưa từng cảm thấy đại não có thể điều khiển như vậy, những văn tự kia giống như đang được khắc sâu vào trong đầu cô, chỉ cần cô nghĩ tới, liền sẽ tự động hiện ra.
Chẳng qua khi xem lướt qua những văn tự đó, trong lòng cả kinh.
Trách không được lão tổ tông nói không thể ham hố, chỉ có miếng ngọc nhỏ như vậy mà bên trong nó có hơn một nghìn quyển sách!
Kiều Hồng Diệp bỏ một ít thuốc xổ vào trong cháo, trong đầu Cảnh Vân Chiêu không ngừng tìm kiếm, thật sự tìm được rất nhiều đơn thuốc trị liệu, có điều trong lòng vẫn bất đắc dĩ, đơn thuốc đều là đồ tốt, nhưng bây giờ cô không có cái gì, đi đâu tìm thuốc đây? Tìm kiếm thêm một chút nữa thậm chí còn cần dụng cụ mới có thể tạo thuốc trong không gian!
Các loại thuốc có thể mua, mấu chốt là, trên người cô không có đồng nào!
Nước xa khó cứu được lửa gần, mặc kệ là thuốc Đông y hay thuốc tây, lúc này một thứ cô cũng không có mà uống.
Trong lòng Cảnh Vân Chiêu bối rối, bắt buộc bản thân bình tĩnh suy nghĩ một chút, suy nghĩ cẩn thận, trong đầu quả nhiên lại hiện ra những vật khác.
Mát xa huyệt vị!
Năm ngón tay khép lại, xoa phần bụng, đẩy xuống cổ tay, Thiên Khu, cửa quan, đại tràng, đè xuống ba huyệt vị, lại lấy tay hoặc ngón tay xoa nhấn tới khi giảm đau…
Cảnh Vân Chiêu vội vàng dựa theo cách làm trong linh ngọc...mà bắt đầu, thẳng đến cảm giác được bộ vị có chút đau nhức lúc này đã đỡ hơn khá nhiều, trong lòng vui vẻ, tiếp tục mát xa, không lâu sao, càng giảm dần hẳn lên, cuối cùng cũng yên lòng.
Ra ngoài lên tiếng, Kiều Hồng Diệp vẫn còn trong buồng vệ sinh, Cảnh Vân Chiêu lạnh lùng cười.
Cô ta thích ở trong buồng vệ sinh như vậy? Được lắm, vậy tối nay tốt nhất không nên đi ra!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...