Cưng Chiều Mỗi Em
Chương 1045
Chuông điện thoại rung lên reng reng một lúc lâu, Lê Minh Nguyệt cầm lấy điện thoại, là số điện thoại của nhà gọi đến.
“Alo” “Nhật Linh à!” Cha Lâm Tư muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Hoàng Ánh ở bên cạnh nháy mắt với ông.
“Cha à, sao vậy ạ?” Lê Nhật Linh cắn môi, có lẽ mọi người trong nhà đã biết chuyện này rồi.
Lê Minh Nguyệt thấy cha Lâm Tư gọi điẹn thoại đến thì cũng đoán được điều gì, cô ấy áp sát gần điện thoại hơn, trong lòng cũng nơm nớp lo sợ.
“Con đã xem tin tức sáng ngày hôm nay chưa? Ngày hôm qua con cũng không về nhà, có phải con đã chịu ủy khuất gì ở bên ngoài không?” “Cha à, sự thật không giống như mọi người nghĩ đâu” Lê Nhật Linh liếc nhìn Lê Minh Nguyệt, không biết nên mở miệng giải thích như thế nào.
Trong lòng Lê Minh Nguyệt thắt chặt lại, làm dáng vẻ như chiến đấu.
Cô ấy tuyệt đối sẽ không để cho người nhà họ Lâm ức hiếp bắt nạt Lê Nhật Linh!
“Cha biết rồi, mọi người trong gia đình đều tin con.
Ý của cha là, nếu như người nhà họ Giang khi dễ ức hiếp con thì người nhà họ Lâm chúng ta cũng sẽ không dễ chọc, mọi người chắc chắn sẽ không chịu để yên đâu” Giọng nói của cha Lâm Tư trở nên cứng rắn quyết liệt hơn, không hề có ý trách móc Lê Nhật Linh.
Mọi người như vậy khiến trong lòng Lê Nhật Linh vô cùng cảm động.
“Cha à, cũng không có chuyện gì to tát đâu ạ, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi” Đôi mắt Lê Nhật Linh đỏ hoe, là con người luôn phải chịu ủy khuất uất ức như vậy.
Nếu như một mình mình gánh chịu thì cũng thấy sao cả, nhưng nếu như bị người khác biết, chỉ một câu nói an ủi “tôi tin bạn” sẽ chạm đến nơi yếu đuối trong tâm hồn.
Bởi vì chúng ta có chỗ dựa cho nên mới yếu đuối, bởi vì không có chỗ dựa cho nên chúng ta mới gồng lên mạnh mẽ.
Nhưng Lê Nhật Linh không ngờ lần này là là cha Lâm Tư gọi điện thoại đến, ban đầu cô nghĩ rằng… là lời chất vấn của Hoàng Ánh.
Lê Minh Nguyệt đau lòng ôm lấy cô, vỗ nhẹ lên lưng của cô.
“Hiểu lầm sao? Người nhà họ Giang này cũng thật quá đáng, dám ra tay với con như vậy” Trước kia cha mẹ ông bà Lâm Tư đã cảm thấy mình mắc nợ Lê Nhật Linh quá nhiều, bây giờ Lê Nhật Linh không dễ dàng gì mới có thể bắt đầu chấp nhận ngôi nhà này một lần nữa và nhà họ Lâm cũng dần dần trở về những tháng ngày yên ổn yên bình.
Nhưng hai ông bà vẫn luôn cảm thấy áy náy trong lòng đối với Lê Nhật Linh, vì vậy bây giờ hai ông bà luôn muốn làm một chút gì đó để đền bù, bù đắp cho cô.
“Thật đấy ạ, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, con và mẹ Hạ Lan Châu chắc chắn không thể tìm người ta gây phiền phức được.
Con đã xử lý ổn thỏa chuyện này rồi, mọi thứ dừng lại ở đây đi ạ Lê Nhật Linh hơi lo lắng.
Với tính cách của Hoàng Ánh, nếu như bà không nghỉ ngờ mình thì rất có thể bà sẽ đi làm chuyện này.
“Được rồi, nếu như con đã nói như vậy thì cha mẹ không nói nhiều nữa.
Có phải con vì chuyện này mà không về nhà không? Tất cả chúng ta đều là người một nhà, trước kia nhà họ Lâm chúng ta có lỗi với con, nhưng mấy năm nay cha và mẹ con đã nhìn rõ rồi.
Con là một đứa trẻ ngoan, cha mẹ cũng thật sự hy vọng con có thể tha thứ cho cha mẹ.
Cho nên con à, nếu như chịu uất ức ủy khuất thì hãy nhớ về nhà nhé.” Từ trước đến nay cha Lâm Tư rất ít nói, đa số những chuyện lớn nhỏ trong nhà họ Lâm đều là do Hoàng Ánh làm chủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...