Chương 901
Rốt cuộc, cô ta đã lấy đi cha và thân phận của Nhật Linh, nếu cô đã hạ quyết tâm làm người xấu thì tốt rồi, nhưng mà cô đã bắt đầu hố Ï Vậy tờ giấy kiểm tra này ở đâu ra? Có thể nào là chú Jackson đã gửi tới cho cô?
Nhưng rõ ràng chú ấy đã hứa rằng sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài.
Nhật Linh nhận được báo cáo kết quả xét nghiệm, dòng chữ lớn trên đó đâm vào mắt cô.
Nhật Linh chỉ cảm thấy một nơi nào đó trong trái tim đột nhiên trống rỗng.
Trong phòng giống như nổi lên một cơn gió lạnh đang thổi qua da thịt khiến cô lạnh đến phát run.
Nếu Lê Vân Hàng không phải là cha của cô, vậy thì gia đình cô ở đâu? Cô là ai?
Manh mối trên sợi dây chuyền đại biểu cho cái gì? Cô đã trải qua rất nhiều khó khăn để đến nước Pháp, suýt thì chết đuối, bị bắt cóc rồi giam cầm, rồi còn rời xa con mình nhiều ngày như vậy.
Tất cả những gì cô đã làm ở đây đều vô ích sao?
Mất mát, đau lòng và thậm chí là tuyệt vọng về thân thế của chính mình giống như một tảng đá nặng đè chặt trong lòng Nhật Linh.
Nhật Linh nhắm chặt mắt, khóe mắt chảy ra một dòng lệ, hơn nữa thân thể của cô trải qua sự việc lần trước còn chưa hoàn toàn phục hồi, suýt nữa lảo đảo ngã về phía sau.
May mắn thay, Lâm Quân di chuyển nhanh đỡ lấy Nhật Linh và ổn định cơ thể của cô.
Lâm Quân không nhìn lại tờ kiểm tra nữa, động tác và biểu hiện của Nhật Linh đã giải thích tất cả mọi chuyện.
Tuy nhiên, anh cảm thấy nghỉ ngờ, LX là manh mối duy nhất trên sợi dây chuyền, Lê Vân Hàng tình cờ cũng họ Lê, ngoại hình của Nhật Linh có phần giống với ông ấy, nếu tất cả những chuyện này chỉ là trùng hợp thì chắc chắn anh sẽ không tin.
Nhưng lúc này anh lấy đâu ra tâm trạng để suy nghĩ kỹ những chuyện này, tất cả tâm tư đều đổ lên người Nhật Linh.
“Nhật Linh, em có sao không?”
Nhật Linh dựa vào Lâm Quân để ổn định thân thể, giúp bản thân đứng vững, sau đó lắc đầu: “Em không sao”
€ô chỉ hơi buồn, đột nhiên bắt đầu nghi ngờ thân thế của chính mình.
Cô chỉ muốn có một mái ấm, cô muốn tìm thấy cha mẹ và người thân của mình, nhưng tại sao điều ước giản đơn này lại khó đến vậy?
“Tại sao lại thế này? Có thể nào đã xảy ra sai sót gì hay không?” Lâm Quân mím môi, nhìn Lê Vân Hàng, mở miệng.
“Không phải, phiếu xét nghiệm này là do bệnh viện tự gửi tới” Lê Vân Hàng thở dài, ông tin tưởng hoàn toàn vào Hạ Linh, không hề nghỉ ngờ gì tính xác thực trong lời nói của Hạ Linh.
“Nhưng chú đã nói rồi, cho dù Nhật Linh không phải con gái của chú, chú cũng sẽ nhận con bé làm con nuôi, sẽ đối xử với Nhật Linh như con ruột của mình vậy” Lê Vân Hàng nhìn Lê Nhật Linh với ánh mắt tràn đầy đau khổ.
Lâm Quân đã kể cho ông nghe hoàn cảnh xuất thân của Lê Nhật Linh, ngay từ ánh nhìn đầu tiên, ông đã rất có cảm tình với đứa nhỏ này, cũng rất xót thương cô.
Trải qua chuyện lần này của Lê Nhật Linh, hy vọng tìm được con gái lớn của ông lại càng yếu dần đi.
Có thêm con gái nuôi, đối với ông ấy cũng coi như là được an ủi phần nào.
Lê Nhật Linh mím môi, nhẹ nhàng gật đầu, tất cả mọi người đều trầm xuống.
“Cha, chị gái đã đến nước Pháp lâu vậy rồi mà vẫn chưa đi chơi một bữa nào đàng hoàng, hay là chúng ta cùng nhau ra ngoài đi dạo đi.
”
“Cũng được” Lê Vân Hàng thở dài, đồng ý.
Nhưng mà Lê Nhật Linh lại lắc đầu mệt mỏi: “Mọi người cứ đi đi, con muốn yên tĩnh một mình chốc lát”
Từ tận sâu trong đáy lòng cô toát ra sự mệt mỏi và bất lực.
Khả năng lớn nhất đã bị phủ định rồi, trong phút chốc, đầu óc cô rối loạn đến chết đi sống lại, thậm chí bây giờ cô cũng không biết tiếp theo phải làm sao bây giờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...