Chương 880
Tại thành phố A, mấy đứa bé nắm lấy tay Lê Minh Nguyệt và Hà Dĩ Phong rồi chạy nhảy tung tăng, trông có vẻ vô cùng vui vẻ hạnh phúc, thực sự giống như một gia đình viên mãn.
Khi tới khu biểu diễn cá heo, các nhân viên công tác đang chuẩn bị, khán đài cũng không còn nhiều chỗ ngồi, mấy đứa bé vội vàng kéo tay hai người lớn đi tìm chỗ ngồi rồi ngồi xuống.
Chúng nhìn những chú cá heo đang bơi lội dưới nước, trong đôi mắt to tròn long lanh ngập tràn rạng rỡ và thích thú.
Ba đứa trẻ ngồi ở giữa, nhưng như vậy lại khiến Hà Dĩ Phong phải ngồi cách xa Lê Minh Nguyệt, cứ chốc chốc anh ta lại ngó đầu qua nhìn cô ấy, phát hiện người đàn ông bên cạnh đang bắt chuyện với vợ mình!
“Ba em bé nhà cô xinh xắn thật đấy” Người đàn ông khen một cách đầy chân thành.
Lê Minh Nguyệt cũng không nén được tự hào mà gật đầu, như thể được khen chính con ruột của mình vậy.
“Mấy tháng nữa vợ tôi cũng sinh, không biết là con trai hay con gái đây” Người đàn ông vừa nói vừa cười, ánh mắt ngập tràn sự hạnh phúc.
Lúc này Lê Minh Nguyệt mới để ý tới người phụ nữ trẻ tuổi với cái bụng hơi nhô lên đang ngồi bên cạnh người đàn ông ấy.
Cô ấy nhìn Minh Nguyệt cười rồi gật gật đầu, trên mặt còn có chút ngượng ngùng, hạnh phúc của một cô gái nhỏ.
Lê Minh Nguyệt bất giác cảm thấy hơi ngưỡng mộ, cô ấy nhìn người phụ nữ.
Người phụ nữ ấy cũng nghiêng đầu nhìn qua, nhìn mấy đứa trẻ bên cạnh Lê Minh Nguyệt rồi hỏi: “Đẻ em bé có đau không vậy ạ?”
Lê Minh Nguyệt mở miệng rồi lại khép lại, không biết nên nói gì mới phải, trông trẻ con thì cô ấy đầy kinh nghiệm, thế nhưng sinh em bé thì…cô ấy thực sự chưa trải nghiệm lần nào.
Nhưng nghĩ tới chuyện năm ấy Lê Nhật Linh phải trải qua thập tử nhất sinh, Lê Minh Nguyệt không thể không thừa nhận: “Đau thì đau thật đó, nhưng có đứa con của riêng mình cũng là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
”
Người phụ nữ gật đầu tán thành, cô ấy vuốt ve bụng mình, nét mặt đầy vẻ mong chờ.
“Anh phải chăm sóc tốt cho cô ấy đấy nhé, phụ nữ đang mang thai không chịu được kích động đâu” Lê Minh Nguyệt nghĩ tới chuyện của Lê Nhật Linh và Lâm Quân năm đó, trong lòng dường như hơi xúc động, rõ ràng chỉ là người xa lạ thôi nhưng bỗng dưng Minh Nguyệt lại cảm giác vô cùng thân thiết, lên tiếng nhắc nhở anh ta mấy câu.
Còn Hà Dĩ Phong nhìn thấy cảnh này thì trong lòng càng thêm khó chịu, Lê Minh Nguyệt nói chuyện vui vẻ với người đàn ông khác, cô ấy có còn coi anh ta là chồng nữa không đây?
Hà Dĩ Phong giả bộ ho khan vài tiếng, cố gắng thu hút sự chú ý của Lê Minh Nguyệt.
Thế nhưng Lê Minh Nguyệt căn bản không có thời gian để ý tới Hà Dĩ Phong, lúc này cô đang dành toàn bộ tâm trí để dặn dò chỉ dạy cho người đàn ông kia mất rồi.
Hà Dĩ Phong khó chịu lắm, anh ta trừng mắt nhìn chăm chằm vào bọn họ, nhìn miệng hai người cứ mấp ma mấp máy mà lại không nghe.
được họ đang nói gì, anh ta tức giận, tức giận vô cùng.
Ngay cả tiết mục biểu diễn cá heo cũng đã trôi qua được hơn một nửa, lũ trẻ thì vẫn xem một cách đầy thích thú, mãi một lúc lâu sau chúng mới phát hiện Hà Dĩ Phong có gì đó sai Sai.
Đôi mắt anh ta đang rực lửa, dường như sắp thiêu cháy hết tất cả mọi người, nhưng Lê Minh Nguyệt vẫn không mảy may phát hiện.
Cuối cùng vẫn là mấy đứa trẻ kéo kéo cánh tay Lê Minh Nguyệt, lúc này cô ấy mới quay mặt lại, hỏi: “Sao thế?”
“Chú Hà hình như ghen rồi hay sao ấy cô ạ” Lâm Chí Linh ngồi bên cạnh đang khẽ thì thầm vào tai cô ấy.
“Chú ấy thì có gì mà phải ghen chứ” Lê Minh Nguyệt vừa thản nhiên nói vừa ngẩng đầu lên nhìn Hà Dĩ Phong.
Hà Dĩ Phong quả nhiên là đang nhìn chằm chằm mình, trên mặt lộ ra ý cười như không cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...