Chương 704: Anh không vui sao?
Nhà chính của nhà họ Lâm của rất nhiều hoa cỏ, nhưng không có nhiều thứ để chơi, Hạ Ly không biết đã trốn người bảo mẫu ở lại từ khi nào, đi ra ngoài dạo chơi, vậy mà lại tự mình chạy đến vườn hoa phía sau.
Lâm Niệm Sơ đang chơi bóng ở đấy, ảo não không vui, quả bóng rổ từ trên không đập xuống, kêu “bộp” một tiếng rồi nảy lên, đúng lúc nảy đến trước mặt Hạ Ly.
Hạ Ly nhìn quả bóng rổ trước mặt, giơ tay muốn ôm lấy quả bóng, nhưng quả bóng khá to, cả người Hạ Ly phải bổ nhào đến.
Không dễ gì mới ôm được quả bóng, nhưng chưa đi được mấy bước lại rơi ra, cục thịt nhỏ không vui, trực tiếp dùng đôi tay đầy thịt của mình lăn bóng rổ.
Lâm Niệm Sơ nhìn thấy một “quả bóng lớn”
trắng trẻo mềm mại chạy đến trước mặt mình, rõ ràng chưa đi được mấy bước mà Hạ Ly đã mệt chảy đầy mồ hôi, chu miệng tò mò nhìn Lâm Niệm Sơ, giọng nói mềm mại: “Đồ của anh rơi này”
Lâm Niệm Sơ không nói gì, kỳ lạ nhìn bé gái giống như một công chúa này.
Cô bé là ai? Sao lại đến nhà họ Lâm?
“Em tên là Hạ Ly, còn anh thì sao?” Gần đây Hạ Ly ở Hà Nội đã lâu, mặc dù hai từ tiếng Việt này nói rất lạ nhưng vẫn có thế khiến người khác hiểu.
“Hạ Ly?” Lâm Niệm Sơ thấp giọng lặp lại, dường như cậu bé đã từng nghe người lớn nhắc đến cái tên này, mà cậu bé lại không thể nhớ ra, cô bé đáng yêu trước mặt chính là bé gái mà cậu đã từng gặp lúc trước.
“Có phải anh đang không vui không?” Hạ Ly lắc lư đi đến bên cạnh Lâm Niệm Sơ, bắt chước tư thế ngồi ôm chân trên cỏ của cậu bé, quả bóng kia nặng quá, cô bé đã mệt đến nỗi thở hổn hển rồi.
Nhưng có vẻ mọi người đều không vui khi cô bé đến vườn hoa này, bà nội đang năm trên giường bệnh, ai cũng đều không chút biếu tình nào, suốt này cau có, cô bé rất không thích Dù ở nhà ở Mỹ hay là ở Phong Linh Đàm, ngày nào mọi người cũng cười rất tươi, Hạ Ly cảm thấy mọi người nên phải có dáng vẻ như vậy chứ.
Tại sao người ở đây đều không vui vẻ như vậy? Hạ Ly nghỉ hoặc nghĩ, ngay cả mẹ cũng không hay cười như trước.
Lâm Niệm Sơ nghe thấy lời cô bé nói thì ngạc nhiên, cậu không vui sao?
Đúng vậy, cậu không vui, bao nhiêu năm nay chưa từng có ai hỏi cậu câu hỏi như vậy cả.
Mọi người đều cảm thấy cậu ở nhà họ Lâm sẽ rất tốt, toàn thân đều mặc hàng hiệu, mỗi ngày đều có xe sang đưa đón, nhưng những người bạn khác đều có cha mẹ đến đưa đón, còn cậu thì chưa bao giờ.
Hơn nữa cậu cũng không có bạn bè, không có ai muốn làm bạn của cậu, không chỉ vì cả ngày cậu đều đen mặt mà là cha mẹ của những bạn đó không muốn bọn họ chơi với cậu.
Cậu như một con quái vậy, không ai quan tâm đến điểm số của cậu, không ai đón cậu, cũng không ai từng nghĩ đến cảm nhận của cậu.
Cậu chưa bao giờ cảm thấy vui.
Cậu không hiểu con hoang trong miệng người khác nghĩa là gì, nhưng cậu biết không có ai thích cậu cả.
Lâm Niệm Sơ ảo não nhìn Hạ Ly, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào đang nở một nụ cười vô tư, mồ hôi chảy đầm đìa nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời, như những vì sao sáng trên bầu trời vậy.
“Anh ơi? Anh nhìn em làm gì vậy? Trên mặt em có vết bẩn sao?” Hạ Ly chu môi, giơ tay lau mặt mình, tay của cô bé ôm quả bóng, khuôn mặt vốn dĩ sạch sẽ bây giờ đã đầy bụi bẩn.
Lâm Niệm Sơ như người lớn không nói chuyện, những khóe miệng của cậu bé lại hơi nhếch lên Cậu bé chạy vào trong nhà rút một tờ giấy, cứng nhắc nhìn Hạ Ly rồi nói: “Dùng giấy lau đi, tay của em bị bẩn rồi”
“Hạ Ly không nhìn thấy” Hạ Ly chu miệng nhận lấy tờ giấy, Nhất thời Lâm Niệm Sơ lúng túng không biết làm thế nào, cắn răng đứng yên tại chỗ, nhưng đột nhiên Hạ Ly ngẩng đầu lêm, cười híp mắt nói “Ở nhà đều là mẹ của Hạ Ly lau cho Hạ Ly đấy.
Anh có thể lau giúp Hạ Ly được không?”
Lâm Niệm Sơ mất hồn nhìn nụ cười của Hạ Ly, cô bé đang cười với cậu đấy, đã rất lâu không có ai cười với cậu rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...