Hạ Huy Thành liếc mắt một cái, nhìn thấy Lê Nhật Linh anh ấy liền bước chậm lại.
Hạ Lan Châu vẫn say sưa nói chuyện liên hồi, cô nhìn thấy Hạ Huy Thành đột nhiên dừng bước, nhìn theo ánh mắt của anh ta, lúc này cô mới thấy Lê Nhật Linh và Lâm Quân.
Cô ta ngây người, một lúc sau cô ta mới cười rồi vẫy tay chào hỏi: “Nhật Linh à, thật tình cờ.
Không ngờ còn có thể gặp cậu ở nhà hàng này.”
Lâm Quân không nói chuyện mà đưa tay vòng sang đặt lên eo cô, mỉm cười nhìn biểu hiện của cô.
Xem ra cũng không thể giấu được nữa, cô liếc mắt nhìn Hạ Lan Châu và Hạ Huy Thành: “Quả là trùng hợp.” Chính là trùng hợp không đúng thời điểm.
Hạ Lan Châu nhìn động tác hai người thân mật, nở nụ cười hiều rõ.
Mà trái lại Hạ Huy Thành nhìn thấy hai người gần gũi, trong mắt hiện lên một tia không cam lòng.
Biểu hiện ấy đúng lúc bị Lâm Quân bắt gặp, anh nhẹ nhàng cong môi, lộ ra ý cười lạnh.
Đầu ngón tay mảnh khảnh đưa lên chơi đùa mái tóc dài của Lê Nhật Linh, nhìn có vẻ như thưởng thức, cũng giống như có chủ ý riêng.
Những ngón tay thon dài nâng toàn bộ tóc của cô lên để lộ ra chiếc cổ trắng ngần với dấu hôn đỏ mận cực kỳ rõ ràng.
Nhìn dấu hôn hiện ra, Hạ Huy Thành bỗng nhiên cảm nhận được một cơn đau đớn.
“Chúng tớ đến đây để đặt phòng ăn riêng, vài ngày nữa là sinh nhật mẹ tớ, gia đình muốn ăn một bữa cơm thật náo nhiệt với nhau, không giống những bữa tiệc rượu như mọi khi.” Hạ Lan Châu nói tiếp: “Phải rồi Nhật Linh, đến lúc đó cậu có muốn tới tham dự với chồng hay không?”
Đương nhiên là không.
Đây là lần đầu tiên Lâm Quân gặp mặt Hạ Huy Thành, đi tham dự bữa tiệc nhà họ Hạ? Còn không biết ở bữa tiệc sẽ xảy ra điều gì.
Cô chính là người ham sống sợ chết, thầm nghĩ muốn sống cuộc đời nhỏ bé của mình lặng lẽ một chút, cứ vậy mà sống yên ổn qua ngày.
“Có lẽ là không…” Lời chưa nói hết, ý từ chối đã bị người đàn ông bên cạnh ngăn lại.
“Thật lấy làm vinh hạnh.” Chỉ nói vài chữ ngắn gọn cũng cho thấy khí thế bức người.
” Nếu có thời gian rảnh, nhất định tôi sẽ đến mừng thọ ông cụ nhà.
Hiểu rõ mối quan hệ giữa Lê Nhật Linh và Lâm Quân, vừa rồi Hạ Lan Châu cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới, ý muốn xoá bỏ bầu không khí xấu hồ, ngượng nghịu, thật không nghĩ tới Lâm Quân lại đồng ý, ngược lại làm cho cô thêm luống cuống.
Mãi lúc lâu cô ta mới khôi phục lại tỉnh thần, kéo tay Hạ Huy Thành rời đi: “Chúng tôi đi đặt phòng trước, lần sau gặp lại sẽ nói chuyện sau.”
Sau khi bọn họ rời đi, Lê Nhật Linh mới thở phào nhẹ nhõm.
May mắn là không xảy ra ầu đả như lần trước.
Chỉ có điều không lâu sau đó sắc mặt của Lâm Quân trầm xuống không ít.
Rời khỏi nhà hàng, không biết Lâm Quân không vừa ý ở điểm nào, vậy mà lại đưa cô đi siêu thị chung.
Anh kéo lấy một chiếc xe đầy hàng và để cho cô đầy nó, hai người cứ vậy mà đi qua các gian hàng trong siêu thị một cách không có mục đích.
Đi dạo nửa ngày trời, giỏ hàng vẫn còn trống rỗng.
Lê Nhật Linh do dự nhiều lần, cảm thấy vẫn nên cần thận hỏi cho rõ ràng, “Chúng ta đến siêu thị để làm gì, anh có gì muốn mua sao?”
Hơn nữa người như Lâm Quân lại có thể tự mình tới siêu thị à?
Anh ta không phải có người lo giúp sao, trên thực tế nếu anh ta muốn mua cái gì thì cứ trực tiếp phân phó xuống dưới, chẳng phải sẽ có người xử lý tốt mới đúng.
Lâm Quân khẽ liếc cô một cái: “Chuyển qua sống với tôi, lẽ nào cô không cần đồ dùng cá nhân hàng ngày? Hay là cô muốn sử dụng chung đồ với tôi.”
Cô nghẹn ngào.
Xem ra những gì Lâm Quân nói tối hôm qua ở trong nhà tắm là nghiêm túc.
Anh ta thật sự muốn ở chung với cô, để cô phụ trách việc ăn uống cũng như sinh hoạt hàng ngày của anh.
Còn tưởng rằng anh ta nói đùa, trong lòng anh ta chán ghét cô nhiều cỡ nào, tự bản thân cô là người biết rõ điều này nhất.
Nhưng cô không nghĩ rằng anh ta thật sự muốn giữ cô lại bên cạnh, phải chăng cũng là vì sợ cô sẽ đến gần Hạ Huy Thành, làm cho anh ta mất mặt.
Không thể phủ nhận rằng, người đàn ông này đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Dù cho có ly hôn, cô và Hạ Huy Thành cũng không còn cách quay lại như ngày xưa, giữa bọn họ giờ đây đã có quá nhiều khoảng cách.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...