Chương 637: Não không lớn như bình thường
Trong thang máy, Hà Dĩ Phong luôn nhìn Lâm Quân một cách phòng bị, nói chuyện thì lắp ba lắp bắp: “Lâm… Lâm Quân này, tuy nói Nhật Linh bỏ rơi cậu đúng không… nhưng, nhưng chúng ta cũng không thể làm chuyện đó được! Hơn nữa, tôi vẫn là một trai thẳng đơn thuần…”
Nói về cãi nhau, anh ta từ nhỏ đến lớn không phải là đối thủ của Lâm Quân, chỉ có mình Lâm Quân mạnh hơn anh ta, anh ta phải làm sao mới được đây.
Lâm Quân liếc mắt, miệng nhếch nhếch cười, có ý nhìn Hà Dĩ Phong, lại càng làm Hà Dĩ Phong sởn tóc gáy.
Không dễ gì mà thang máy dừng lại, Hà Dĩ Phong giật lấy thẻ phòng trong tay Lâm Quân rồi chạy nhanh về phòng đóng cửa lại cho Lâm Quân ở bên ngoài Nhưng tim anh ta càng đạp nhanh, cửa càng không mở được, Lâm Quân giống chú mèo thong dong bắt chuột vậy, đuổi kịp Hà Dĩ Phong, nhìn Hà Dĩ Phong cong môi lên: “Đến lấy đi”
Hà Dĩ Phong khổ sở đi đến, một nghìn chữ thần thú trong long chạy qua, cảm thấy cuộc đời này quen biết Lâm Quân là một bi kịch.
Chỉ nghe thấy Lâm Quân mở của ra quay người đóng cái “cạch” một tiếng.
Để lại những suy đoán qua loa của Hà Dĩ Phong, nên bị dọa tới ngẩn tò te.
Anh ta không phải, cùng mình… vậy là gì chứ?
Sao lại bỏ mình ở bên ngoài!
Không đúng không đúng! Lâm Quân như thế không phải càng tốt à? Đúng ý anh ta, nếu không anh ta thật sự không chấp nhận được Lâm Quân bị Lê Nhật Linh đả kích, nên thay đổi giới tính.
Tuy Hà Dĩ Phong tự cho là chấp nhận khả năng cũng hông sai, càng không khinh thường đồng tính luyến ái, nhưng chỉ cần nghĩ tới Lâm Quân cũng thay đỏi thành dáng vẻ đó thì cám thấy kinh hồn rồi.
Hà Dĩ Phong đang suy đoán, thì Lâm quân đã mở cửa vào, giơ tay về phía anh ta.
Hà Dĩ Phong nhanh chóng lùi về sau một bước, tránh xa móng vuốt của Lâm Quân, nhìn Lâm Quân nghiêng đầu nhìn thẳng vào mình, giống như nhìn con cừu non đợi thịt, cuối cùng không chịu nổi nữa hét lên: “Lâm Quân! Cậu là súc vật! Lão tử coi cậu là an hem mà cậu lại muốn ngủ với tôi à!”
Gân xanh trên trán Lâm Quân giật giật, một cái thẻ phòng khác ở trong tay trực tiếp ném xuống đất, cái đầu đất của Hà Dĩ Phong thật sự không lớn như bình thường, anh ta căn bản không có hứng thú với con trai.
“Ngủ cái khi!” Lâm Quân mở miệng nói, lười giải thích với Hà Dĩ Phong, quay người đóng cửa lại lần nữa.
Để Hà Dĩ Phong ở bên ngoài một mình, cả người đều xuất hiện nghỉ ngờ.
Lâm Quân là muốn làm gì? Cậu ta không có sức hút như vậy? Không đúng, không phải Lâm Quân chỉ thuê một phòng thôi sao? Lẽ nào Lâm Quân đã chuẩn bị chỗ ở tốt cho anh ta?
Hà Dĩ Phong nghĩ đến đó liền cảm động rơi nước mắt nhặt thẻ phòng lên, hít một hơi thật sâu, vui vẻ trở lại, Lâm Quân vấn bình thường.
Đại nạn không chết ắt có phúc báo, may mà qua một chuyện, nhưng Lâm Quân hình như không có ý đo với anh ta, chẳng lẽ là tự anh ta đa Tình?
Hà Dĩ Phong càng không lập di, trực tiếp chạy thẳng vào nhà tắm vừa tắm vừa hát, chuẩn bị ngủ một giấc ngon lành, vì lo lắng cho Minh Nguyệt, mà cả đêm không ngủ, khó khăn lắm mới biết tin ai mà biết được là cô ấy lại chạy ra nước ngoài chứ, nên bản thân lại nhanh chóng đuổi theo sang đây…
Hà Dĩ Phong đang hát, nghĩ đến tâm trạng của mình, hoàn toàn không để ý cửa phòng có ai đó mở ra.
“A” Minh Nguyệt che mắt la lên, có chết cô cũng không ngờ trong phòng mình lại xuất hiện một người đàn ông trần trụi đang quấn khăn tắm.
Đây không phải là khách sạn 5 sao à! Sao phòng của cô lại xông vào được, hay là khách sạn này có kiểu phục vụ đặc biệt?
Hà Dĩ Phong cũng bị hù 1 vố, nhưng nghe giọng này thì chắc chắn ngay, cuối cùng cũng để anh ta tìm được cô gái Lê Minh Nguyệt này rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...