Vào đến quán cà phê, Lê Nhật Linh lập tức trông thấy Hạ Lan Châu đang ngồi chờ mình bên khung cửa sổ.
Cô cười đi tới: “Lan Châu ơi, tớ phỏng vấn xong rồi!”
“Thế nào? Có ổn không?” Thấy bạn thân nhà mình, Hạ Lan Châu xúc động đứng bật dậy như thể cô ấy là mới là người đi phỏng vấn chờ kết quả.
“Tất nhiên là ổn rồi”
“Ôi, cục cưng nhà tớ giỏi quá xá!” Hạ Lan Châu ôm lấy cô: “Đi thôi đi thôi, tớ sẽ dẫn cậu đi mua, mua nữa, mua mãi để chúc mừng cho thành công này!”
“Đi luôn” Lê Nhật Linh cười vui vẻ.
Thấy phục vụ đi về phía mình, cô thuận miệng gọi: “Phục vụ, tính tiền.”
Giọng nữ chói tai chợt vang lên từ chiếc bàn gần đó: “Không thấy người ta đang gọi nước hả, tính có tí tiền thôi cũng gọi giật ngược lên thế?
Hay là mấy người thấy mình có tiền nên ghê gớm hơn người?”
Lê Nhật Linh ngơ ngác, vẫn giữ thái độ mềm mỏng: “Thế thì để họ gọi nước trước đi.”
Cô ta vấn chưa vừa lòng, nói cho hết lời mỉa mai: “Chậc chậc chậc, xem cái giọng điệu bố thí cho người ta kìa.
Đúng là con gái nhà họ Lê cả vú lấp miệng em quá”
Bấy giờ Lê Nhật Linh mới ngẩng đầu lên quan sát người phụ nữ cứ chăm chăm gây chuyện này.
Cô ta mặc chiếc váy cổ V khoét sâu tôn lên khe sâu bỏng mắt.
Cô không biết mình đã làm mích lòng người ta từ bao giờ vì hình như họ còn chẳng quen biết nhau.
Đôi mắt được trang điểm khá đậm vẫn gắn chặt trên người cô, đong đầy thù hận, nhưng pha lẫn trong đó lại là vẻ ghen tị thoáng qua.
Có vẻ cô ta đang cố đè nén ý định gì đó, nhưng không thể dẫn lòng nổiqua thời gian nên nhấc đôi giày cao gót lên bước đến bàn Lê Nhật Linh gọi: “Lê Nhật Linh!”
Cô bình thản nhìn lại: “Xin lỗi, tôi không quen biết cô.”
“Ồ, cô không biết thật hay là đang giả vờ?”
Lưu Ly chống tay cười rực rỡ, mỉa mai: “Ngày nào.
tôi cũng ở bên chồng cô, tôi không tin cô chẳng biết mặt mũi tôi trông thế nào.
Nói cho cô biết, tên tôi là Lưu Ly!”
Người phụ nữ luôn ở bên chồng cô ấy hả?
Mí mắt Lê Nhật Linh giật giật.
Đây là lần đầu tiên cô thấy kẻ thứ ba mà như cây ngay không sợ chết đứng thế này đấy.
“Lê Nhật Linh, cô giả điên giả ngốc cái gì thế.
Tôi nói cho cô biết, anh Quân không yêu cô nên dù cô có bám mãi không buông thì cũng chẳng ích gì đâu! Anh ấy không yêu cô, người anh ấy yêu là tôi!” Lưu Ly bắt đầu rêu rao lên như kẻ vừa trốn ra từ viện tâm thần.
Lê Nhật Linh không quen chửi đổng lên như mấy người chợ búa đanh đá ở nơi công cộng.
Ánh mắt tò mò và khinh bỉ từ các bàn khác đang nhìn về phía này, cô quả quyết để lại tiền mặt trên bàn rồi kéo Hạ Lan Châu bỏ đi.
Lưu Ly khinh người quen thói, giơ hai tay lên chặn ngang đường đi của Lê Nhật Linh: “Cô trốn đi đâu, chột dạ rồi hả?”
Lê Nhật Linh hít sâu để nhịn xúc động muốn nhào lên đánh người: “Cô à, chúng ta chẳng quen biết gì nhau, cô muốn tìm ai đó cãi vã thì không nên đến quán cà phê để gây ảnh hưởng đến người khác chứ.”
Thấy cô bắt đầu gắt gỏng, Lưu Ly đắc ý vênh mặt: “Cô đã giành mất Ý rồi, bây giờ còn muốn chiếm luôn quán cà phê này à? Chẳng lẽ nhà cô mở ra quán cà phê này nên chỉ mình cô được tới còn tôi thì không chăng?”
Lê Nhật Linh khe khẽ thở dài, bình tĩnh giải thích: “Quán là phê này là quà hỏi cưới của nhà họ Lâm, tôi lười nên không muốn nhận nhưng suy đi tính lại thì đúng là nó thuộc về tôi đấy.”
Mặt Lưu Ly đổi tới đổi lui như bảng pha màu: “Đừng tưởng cho cô cái quán cà phê thì tưởng mình hay ho lắm, tim anh ấy mãi mãi không thuộc về cô đâu!”
Lê Nhật Linh thờ ơ hỏi lại: “Rồi sao?”
Đẳng nào cô cũng đâu có cần trái tim Lâm Quân.
Bị sỉ nhục liên tục, mặt mũi Lưu Ly chẳng biết phải ném đi đâu.
Cô ta đập bàn, cầm tách cà phê hắt thẳng lên mặt Lê Nhật Linh.
“AI” Lê Nhật Linh không kịp né nên bị tạt dính dầy cà phê.
Cô ta vẫn chưa thấy đủ bèn giơ tay lên nhào.
tới cào mặt cô.
Lê Nhật Linh được gia đình dạy dỗ nghiêm khắt từ nhỏ, không hề đánh nhau với ai bao giờ nên rơi xuống thế yếu, bị Lưu Ly cào hai vết và để lại mấy vệt đỏ trên cổ tay.
“Lê Nhật Linh, cô cướp mất người đàn ông của tôi nên đừng hòng tôi sẽ bỏ qua cho cô!”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...