Chương 568: Âm thanh quen thuộc
Trán Trần Hi Tuấn cọ cọ vào hõm vai cô, giống như là một con chó bự thích làm nũng: “Để em ôm một lát thì sẽ không mệt nữa” Lê Nhật Linh tựa nhẹ lưng về phía cậu ta, yên lặng để cho cậu ta ôm.
Trần Hi Lam thật sự không trị được bé Hạ Ly, cô ta càng hi vọng cô nhóc ngủ ngon thì cô nhóc càng làm theo cách trái ngược.
Cuối cùng Trần Hi Lam dùng cách thức vừa dụ dỗ vừa đe dọa lừa cô nhóc lên giường, không cho cô bé xuống giường, rồi cô ta lén lút chạy ra ngoài.
Không ngờ rắng lại nhìn thấy anh trai nhà mình xuất hiện ở đây, lại còn ôm chặt Lê Nhật Linh.
Cô ta cười cười, không muốn quấy rầy bọn họ, rón ra rón rén đi ra ngoài, nhưng cuối cùng cũng vẫn làm phiền Trần Hi Tuấn không ngờ rằng em gái mình cũng ở đây, cuối cùng cũng thả Lê Nhật Linh ra, gọi em gái đến: “Em làm trộm hay sao vậy?”
“Không phải là do em không muốn làm bóng đèn sao?” Trần Hi Lam nhếch miệng cười: “Chà, em làm bóng đèn lớn như vậy, anh không chê em chói quá à?
“Bé Hạ Ly nhanh mồm nhanh miệng cũng là do học em đó”
“Vậy không phải rất tốt sao, học tính thông minh của em sẽ không dễ bị lừa.
”
“Em là nữ vương à? Mèo khen mèo dài đuôi đến nghiện rồi š?” Trần Hi Tuấn nói Trần Hi Lam vẫy tay, cầm thẻ phòng của mình nghênh ngang đi ra ngoài: “Đừng để ý đến em, em biết anh còn rất nhiều lời muốn nói với chị Nhật Linh, em rất biết điều, sẽ không làm phiền đâu.
Hai người cứ nói chuyện, em đi trước đây”
Phòng của Trần Hi Lam nắm đối diện với phòng Lê Nhật Linh, vừa mở cửa đã đến, rất tiện.
Cô ta vừa mới ra ngoài lập tức quay đầu lại: “Đúng rồi, anh muốn thuê phòng không? Em nói nhân viên đưa thẻ phòng đến, lát nữa anh lấy, đặt phòng chúng ta kề nhau được không?”
“Biết rồi, em đi nhanh đi”
“Ngoài miệng nói không chê, thế nhưng đuổi em đi thì nhanh lắm” Trần Hi Lam làm mặt quỷ, nghênh ngang bỏ đi Đuối em gái đi rồi, Trần Hi Tuấn và Lê Nhật Linh nhìn nhau một cái, nhịn không được mà bật cười.
Ý cười trên môi hai người còn chưa tan, tiếng chuông cửa lại vang lên.
Tiếng chuông đồn dập, tiếng vang còn chưa kết thúc thì người nọ lại ấn thêm lần nữa, tiếng chuông cửa reo vang không ngừng.
Lê Nhật Linh nhíu mày: “Nhân viên đưa khóa phòng đến nhanh vậy sao?”
Bây giờ còn chưa đến một phút mà?
Trần Hi Tuấn nói: “Nhất định là Trần Hi Lam vứt đồ bừa bãi, phát hiện mình bỏ quên thứ gì đó, chị về phòng xem Hạ Ly ngủ chưa, em ra mở cửa xem sao”
Lê Nhật Linh gật đầu, “Ừ” một tiếng, nghe tiếng chuông cửa cứ vang lên, lòng cô giống như bị móng vuốt cào nhẹ.
Cô nhìn bóng dáng Trần Hi Tuấn chạy đi mở cửa, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà đứng yên tại chỗ.
Then cài cửa làm bằng kim loại hơi lành lạnh, Trần Hi Tuấn nảm then cài mở cửa: “Trần Hi Lam, tật xấu vứt đồ bừa bãi của em đến khi nào mời chịu sửa đây, nếu em dám dạy hư con gái của anh, anh sẽ không tha cho em” Tuy lời nói mang tính uy hiếp thế nhưng không có chút cứng rằn nào, lại còn để lộ sự yêu chiều và thỏa mãn.
“Trần Hi Lam” ngoài cửa mãi không đáp lại, lúc này Trần Hi Tuấn mới ngước lên nhìn thoáng qua.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, hai người đều ngây người tại chỗ Ánh mắt Lâm Quân đầy thâm thúy, ánh mắt Trần Hi Tuấn lại trong veo.
Hai người không ai ngờ được rằng, giây phút cửa mở ra, người mình nhìn thấy sẽ là đối phương.
Giây phút ánh mắt của hai người đàn ông giao nhau, Lâm Quân nhìn Trần Hi Tuấn, lại nhìn thấy mấy vali vẫn còn chưa mở ra: “Xin lỗi, có lẽ tôi đi nhầm phòng.
”
Trần Hi Tuấn khẽ gật đầu, cậu ta biết Lâm Quân không đi nhầm phòng, nhưng cậu ta lại không thể nào hào phóng nói cho anh.
Lâm Quân xoay người, mới vừa đi một bước đã nghe thấy giọng nữ đầy quen thuộc vang lên từ sau lưng: “Trần Hi Tuấn, cậu đứng ở cửa làm gì mà lâu thế? Hi Lam quên gì cậu để cô ấy vào lấy là được, cậu đừng mảng cô ấy mãi thế, Hi Lam là con gái, cần phải khen nhiều mới được.
”
Âm thanh dịu dàng đầy quen thuộc, từng chữ từng chữ vọng vào tai anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...