Cưng Chiều Mỗi Em



Có người từng nói, người không cài mật khẩu điện thoại, một là tính cách quá khờ khạo, là người vô tư cởi mở không để tâm nhiều chuyện, hai là nội tâm hết sức thâm sâu nhưng lại giấu kỹ đến mức không lộ ra dấu vết.


Hà Vi Nhiên cảm thấy Lê Nhật Linh chính là loại người thứ nhất.


Cậu ta cầm chiếc điện thoại kia lướt xem trong chốc lát, sau đó trả lại cho cô, “Này, trả cho cô, tôi cũng không cần di động của cô làm gì.”
Ánh mắt Lê Nhật Linh nhìn cậu ta đầy kỳ quái, đưa tay lấy lại điện thoại, sau đó liền phát hiện Hà Vi Nhiên vừa rồi mở ra ứng dụng ghi nhớ, để lại ở thư mực bên trong một chuỗi địa chỉ.


“Đây là chỗ mà bình thường cậu ấy rất hay đến, thay vì cứ ngồi chờ ở công ty như thế này, không bằng buổi tối cô cứ trực tiếp đến nhà cậu ta mà ngồi xổm trước cửa.

Một nửa thời gian của Lâm Quân cũng đều ở đây.” Một nơi là nhà chính của người nhà họ Lâm ở khá xa, một nơi là chỗ để mỗi lần say rượu anh sẽ quay trở về.

Bởi vì đôi khi ở bên ngoài lêu lổng lỡ tay uống quá chén một chút, anh không muốn đề cho bà Lâm ở nhà chính bắt gặp, như vậy sẽ bị quở trách không được thoải mái.


Ở phương diện nào đó Lâm Quân cũng xem như một người con có hiếu, còn biết tránh đi để làm cho bà Lâm không cần lo lắng, khiến cho cô thầm cảm thấy tán thưởng chút ít.




Địa chỉ nhìn qua không có vấn đề gì, chẳng qua, tại sao Hà Vi Nhiên lại chủ động nói cho cô biết chỗ này của anh?
Tại…ý tốt như vậy?
“Tại sao anh lại tốt bụng như vậy?” Cô không quá tín nhiệm Hà Vi Nhiên, có câu rắn chuột một ổ, bạn bè của Lâm Quân sẽ không vô duyên vô cớ giúp đỡ cô.


Phải chăng cậu ta đang suy tính âm mưu gì đó ở phía sau.


Thấy ánh mắt cảnh giác của cô, nụ cười của Hà Vi Nhiên cũng nhạt dần, “Tôi gần đây tin vào thần phật, cái này gọi làm việc thiện, tôi muốn tích đức tu thân một chút để sau này còn tìm được một người vợ an ổn biết nghe lời.”
Lê Nhật Linh híp mắt, “Nhưng hôm nay anh đã giúp tôi đến hai lần .”
Một lần là mang cô lên lầu tìm Lâm Quân, một lần là cho cô địa chỉ này.


Hà Vi Nhiên bị hỏi nhiều mà phiền, “Hôm nay xem như tôi làm luôn phần việc thiện của ngày mai không được sao?”
“À không, đương nhiên là được.” Chỉ cần cậu ta đừng hãm hại mình, cậu ta muốn làm cái gì cũng đều được.


Lê Nhật Linh cầm di động, quyết định tin cậu ta một lần, nếu cậu ta dám lừa chính mình, từ nay về sau cô sẽ không bao giờ…
tin cậu ta nữa là được.



Hà Vi Nhiên vốn định trực tiếp đưa Lê Nhật Linh qua bên đó, nhưng nghĩ đến tâm trạng phòng bị nghỉ ngờ của cô khi nãy, chính mình làm càng nhiều, trong lòng cô cũng sẽ chỉ nghi ngờ càng nặng, vì thế đành từ bỏ.


Dù có thế nào đi chăng nữa, Lâm Quân cũng xem như là một người đàn ông từng chơi qua rất nhiều người phụ nữ, chuyện với Lê Nhật Linh chắc chắn cũng không cần mình phải nhúng tay vào.


Từ khi chia tay Lý Thanh Lộ, cậu ta vẫn chưa tìm được bạn gái mới.


Một con chó độc thân còn phải đứng ở giữa tạo cơ hội cho bọn họ, thật sự rất phiền.


Tình huống của công ty nhà họ Lê hiện tại vô cùng cấp bách, Lê Nhật Linh nhanh chóng dựa theo địa chỉ mà Hà Vi Nhiên lưu lại bắt xe qua.



Đây là một căn hộ cao cấp nằm trong trung tâm thành phố.


Bấm chuông một hồi lâu vẫn không thấy có người ra mở cửa, có lẽ anh vẫn chưa trở về, cô đành phải đứng chờ ngoài cửa.


Đợi từ lúc chạng vạng cho đến tận đêm khuya, thế nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lâm Quân như cũ.


Ban đêm nhiệt độ không khí hạ xuống rất thấp, cô còn đang mặc quần áo ra đường lúc giữa trưa, trên người dù cảm nhận được từng đợt gió lạnh thổi tới nhưng vẫn ôm cánh tay ngây ngốc đứng chờ.


Hà Vi Nhiên không biết từ lúc nào đã lưu lại số điện thoại của cô, gửi cho cô một tin nhắn cổ vũ, nói với cô nhớ cố gắng kiên trì Lâm Quân là người ăn mềm không ăn cứng, nếu cô muốn thành công thì nhất định phải bộc lộ ra thật nhiều chân thành.


Trong một thoáng kia, Lê Nhật Linh cảm thấy chính mình mới đáng thương làm sao.

Bị Lâm Quân nhắm vào, Lưu Ly xa lánh ghét bỏ, còn bị trở thành đối tượng cho Hà Vi Nhiên tiêu khiển.


Bình thường, một người nếu như đã không may mắn, những chuyện xui xẻo tiếp theo cũng sẽ rất nhanh ập tới.



Điện thoại của Lê Hải Thiên gọi đến, vừa mở miệng thì câu đầu tiên chính là, “Như thế nào rồi, con cùng với giám đốc Lâm đã nói chuyện rõ ràng hay chưa?”

Cô mím môi, “Con còn chưa gặp được anh ấy.”
“Chuyện này là do con gây ra, con phải tự mình gánh lấy trách nhiệm.

Nếu chỉ vì chút tùy hứng của con mà chuyện làm ăn của nhà họ Lê bị tập đoàn Lâm thị hủy hoại, cha nhất định sẽ không tha thứ cho con, từ nay về sau xem như nhà họ Lê ta không có đứa con gái này.”
Trái tim của Lê Nhật Đinh như bị dao xuyên qua, cô trầm giọng, “Con sẽ mau chóng giải quyết chuyện này.”
“Được, cha chờ tin tốt của con.”
Lê Nhật Linh cảm thấy Lê Hải Thiên không hề xem mình như một người đang chảy cùng dòng máu với ông ấy, thật giống như một cấp trên đang lạnh lùng ra lệnh cho nhân viên của mình hơn.


Cả người cô lạnh cóng, thế nhưng điện thoại trong tay không biết từ bao giờ đã nóng lên.


Cô châm chọc cười nhạo chính mình rồi cất điện thoại vào trong túi xách, ngay thời điểm vừa ngầng đầu lên liền nhìn thấy Lâm Quân khắp người tỏa ra mùi rượu nồng nặc hướng về chỗ này.

Thế nhưng cô lại không ngờ tới, bên cạnh anh lại xuất hiện thêm một người phụ nữ là Lưu Ly.




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui