Những suy nghĩ về con người Lê Nhật Linh đều do cậu ta hoàn toàn dựa vào cảm thụ của chính mình, chưa bao giờ nghe theo lời kể của người khác về những chuyện mà cô từng gây ra.
Đây là nguyên tắc mà Hà Vi Nhiên luôn tuân theo, cậu ta cảm nhận được Lê Nhật Linh là một người thú vị, ở trong thang máy đã từng thử đùa giỡn cô vài câu, kết quả lá gan của người phụ nữ này cũng không phải quá lớn, thế nhưng lại bị chính mình dọa cho run rầy, dường như là muốn tìm đường chạy trốn.
Dù sao, cậu ta cũng cảm thấy được giữa Lâm Quân cùng với Lê Nhật Linh trong lúc đó chắc chắn có hiểu lầm.
Thời điểm Hà Vi Nhiên rời khỏi tập đoàn Lâm thị, Lê Nhật Linh vẫn còn ngồi dưới lầu trong sảnh lớn chờ đợi, gương mặt của cô hiện lên vẻ phức tạp, làm cho Hà Vi Nhiên không khỏi cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Cậu ta nhận ra tâm lý của chính mình sắp không bình thường tới nơi, nhìn thấy biểu cảm hay thay đổi thất thường của Lê Nhật Linh, thế mà trong thâm tâm cậu ta lại cảm thấy rất thú vị.
Vậy nên cậu ta thong thả đi đến trước mặt cô, “Ngồi chờ Lâm Quân à?”
“Ừm.” Cô ảo não vuốt tóc, “Chuyện lần trước tôi quả thật không nên chạy trốn như vậy, nếu như làm cho anh ta vui vẻ, nói không chừng, tâm tình tốt một chút lại có thể buông tha cho tôi.”
Hà Vi Nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, “Vậy rốt cuộc cô có muốn ly hôn hay không?”
Cô theo bản năng gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
“Vậy cô cuối cùng có muốn rời đi hay không đây?”
“Không nghĩ nữa.” Nếu thực sự ly hôn, tập đoàn Lâm thị cắt đứt với nhà họ Lê, cha cô chắc chắn sẽ giết chết cô.
Hà Vi Nhiên nở nụ cười, “Cô biểu hiện như thế này thật đúng là trong ngoài không đồng nhất, cô có biết bao nhiêu người phụ nữ ngoài kia đang chờ gả cho Lâm Quân hay không? Thật khó khăn mới lấy được danh phận vợ của ông chủ Lâm, cô lại còn không biết quý trọng như vậy, cũng không chịu bỏ ra nhiều tâm tư một chút.”
“Tôi thật lòng rất muốn quý trọng, mấu chốt là trọng điểm chuyện này quá nhỏ, muốn quý trọng cũng không nắm bắt được.” Lê Nhật Linh có chút buồn bã trả lời.
Cô cũng muốn chuẩn bị tâm lý sống cho thật tốt, thế nhưng rõ ràng thật sự không có khả năng.
Phụ nữ vây quanh Lâm Quân, hết người này lại nối tiếp người khác.
Xem như bỏ qua chuyện trước kia cô chưa phát hiện ra, đằng này một người như Lưu Ly ở bên cạnh anh cô còn không xử lý nổi, sau này có chắc sẽ đấu lại những người khác hay không?
Mặc kệ cuộc hôn nhân này có như thế nào, nếu muốn làm cho bản thân mình sống thật thoải mái không bị tổn thương, cách tốt nhất mà cô nghĩ ra chính là không thèm để ý đến anh nữa.
Hà Vi Nhiên cảm thấy kì lạ nhìn cô, “Hình như cô không thích cậu ta có đúng không?”
“Chưa từng nói là không thích, nhưng cũng không thể nói rõ là có thích hay không.” Lê Nhật Linh thành thật trả lời.
Người từng có nhiều kinh nghiệm với phụ nữ như Hà Vi Nhiên vừa nghe liền hiểu được, ý tứ này hình như là không thích Lâm Quân.
Chẳng trách Lâm Quân lại ấm ức đến như vậy, vừa giận lại vừa hận, nhưng đối với cô cũng không còn cách nào khác.
Tâm tình của Hà Vi Nhiên lúc này lại hướng về phía của Lâm Quân, “Vậy lúc trước cô đánh thuốc mê cậu ấy, lừa gạt Lâm Quân cùng cô lên giường, sau đó còn bày ra chứng cứ bắt cậu ta kết hôn với cô, lẽ nào khó khăn sắp xếp những chuyện như vậy tất cả đều chỉ vì nhà họ Lê?”
“Tôi chưa từng hạ thuốc anh ấy, chuyện hôm đó thật ra là…” Cô vừa định phản bác, lại nghĩ tới chuyện ngày đó là do Lê Hải Thiên gây ra, đành phải căm giận đem những lời này nuốt xuống, “Dù sao mọi chuyện cũng không phải anh ấy nghĩ, thôi thì xem như là tôi xui xẻo vậy.”
Dù sao cô cũng chịu đựng lời ra tiếng vào đã ba năm rồi, rõ ràng cũng chẳng còn cảm giác gì, không cần để cho nhà họ Lê phải mang thêm tiếng xấu.
Hà Vi Nhiên nhận ra cô không muốn tiếp tục nhiều lời, cũng không truy hỏi đến cùng, một lát sau liền phủi quần đứng lên.
Nhìn thấy cô vẫn còn ngồi bất động, cậu ta nói, “Đừng cứ ngốc ở chỗ này đợi nữa, cậu ta có thang máy riêng của mình, tan tầm liền trực tiếp xuống thẳng bãi đỗ xe đi rồi, cô có ngồi đây thêm nữa cũng không đợi được người.
Hơn nữa, lúc nãy cậu ấy vừa mới đi, xuống lầu cùng với tôi.”
“Nhưng mà nhân viên lễ tân đã nói…”
“Cô nghĩ lễ tân với tôi, lời nói của ai đáng tin hơn?” Hà Vi Nhiên xùy cô một tiếng, cười cô làm sao lại khờ như vậy.
Lê Nhật Linh lúc này mới hiểu được, cô đã bị nhân viên lễ tân đùa giỡn.
Vừa mới chấn chỉnh lại tinh thần, Hà Vi Nhiên đằng kia đột nhiên lại muốn đưa tay xoa đầu cô, “Hà Vi Nhiên, anh cách xa tôi ra một chút.”
Trong lúc đang cảnh giác nhìn cậu ta, lại phát hiện người này thuận tay đem di động của cô mò ra ngoài, cầm trên tay xem xét, “Lê Nhật Linh, cô cũng gan thật đấy, điện thoại của mình cũng không thèm cài “Nếu gặp phải một tên trộm thì cho dù có đặt mật khẩu cũng vô dụng.” Trong lòng cô thầm châm biếm hành vi tùy tiện chẳng khác gì ăn trộm của cậu ta.
Hà Vi Nhiên cũng không tức giận, ngược lại còn như đang khen cô, “Cô xem ra thật sự rất trong sáng.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...