Chương 469: Lo được lo mất
Anh thì phủ nhận hiện tại của cô còn cô lại trực tiếp phủ nhận quá khứ của anh.
Lâm Quân bị cô chặn họng như vậy cũng không nói được gì nữa.
Là lỗi của anh, là do anh không xử lý tốt tất cả mọi thứ.
Nhưng hiện tại anh cũng đã dẫn cô về Phong Linh Đàm, mọi chuyện về Lâm Niệm Sơ thì họ không tiếp tục lo nữa, nhưng không biết tới cùng cô còn bưồn bực cái gì nữa?
Lạnh nhạt so với bình thường càng tổn thương tình cảm hơn.
Lâm Quân dù có tường phòng vệ thật dày ở trái tim lâu dân cũng sẽ bị mài mòn mà đau.
Trương Ái Linh từng nói qua, lúc con người đang đến gần hạnh phúc sẽ cảm thấy hạnh phúc, nhưng cũng ở bên trong cái hạnh phúc đó mà lo được lo mất.
Lâm Quân dùng những lời này để tự an ủi chính mình, có lẽ, hiện tại do cô đang trong quá trình tiến đến hạnh phúc cho nên cô mới có thể lo được lo mất như vậy.
Nhưng sự thật người lo được lo mất không còn là Lê Nhật Linh nữa mà lại chính là anh.
Lâm Quân đẩy ra tất cả những gì đã sắp xếp ngày hôm sau để ở nhà một ngày chăm sóc Lê Nhật Linh, chiều ngày hôm sau thì trực tiếp dẫn cô đi ra ngoài.
Đi tới chỗ Hà Vi Nhiên để cô trang điểm Hà Ví Nhiên gọi điện thoại cho em trai mình tới, mặt mũi của cô ấy hoàn toàn là sầu muộn.
Cô ấy chỉ thuận miệng đem chuyện Lê Minh Nguyệt nói ra với người trong nhà thôi, vậy mà ai ngờ đâu người trong nhà lại muốn cậu ấy dẫn Lê Minh Nguyệt về.
Cũng chính vì việc này mà Hà Dĩ Phong vẫn còn “mang thù” với cô ấy tới tận bây giờ.
Vừa cúp điện thoại, cô ấy đã nhìn thấy Lâm Quân và Lê Nhật Linh tới.
Lê Nhật Linh gọi c Vi Nhiên”
Hà Ví Nhiên vội vàng đón tiếp: “Đã lâu không gặp, bụng của Nhật Linh chúng ta lớn tới vậy rồi à’ Trên mặt của cô mang theo nụ cười ấm áp dịu dàng: “Là em mang song thai cho nên bụng mới lớn như vậy”
Hà Vi Nhiên cảm thán: “Cha mẹ đều đẹp như vậy, bảo bối sinh ta nhất định cũng sẽ là hoàng tử nhỏ đẹp trai”
“Còn có công chúa nhỏ nữa, là thai song thai trai gái” Lâm Quân nói: “Cho cô ấy hai bộ quần áo form dáng có thể mặc bây giờ đi”
Trên bàn điện thoại đột nhiên rung lên.
Lê Nhật Minh cho rằng điện thoại vang, nên muốn cầm tới cho Hà Vi Nhiên nghe, nhưng lại nhận ra chỉ là một tin nhắn.
Màn hình sáng lên, nội dung tin nhắn bên trong xẹt qua, cô không muốn nhìn lén lại không kiểm soát được mà nhìn rõ không thiếu chữ nào.
“Chị, sau này chị đừng có nói cái gì với người trong nhà, Lê Minh Nguyệt chỉ là người phụ nữ em dùng tiền để thuê tới, chứ em không thích cô ấy, em cũng sẽ không dẫn cô ấy về ra mắt cha mẹ đâu, càng không thể nào kết hôn với cô ấy.
Em nói thật cho chị biết, người em thích là bạn của cô ấy, sau này chị đừng có ép em nữa”
Lê Nhật Linh giật mình, trong lòng bỗng nhiên có loại cảm giác quái lạ hiện lên.
Hà Vi Nhiên tìm được bộ váy lễ phục phù hợp cho cô thay, bởi vì có thai nên cũng không dám.
trang điểm cho cô nhiều, chỉ dùng chút màu nhạt trang điểm thanh thuần đơn giản cho cô mà thôi, làm thêm mái tóc nữa là coi như xong Nhìn tới dưới chân thì lại rơi vào thế khó.
Bên này của Hà Vi Nhiên toàn giày cao gót phối với lễ phục, căn bản không có giày đế bằng.
Lâm Quân nói: “Bên ngoài có cửa hàng, tôi dấn cô ấy đi dạo chơi một chị Hà Vi Nhiên làm chị, có chút quan tâm không kể hết: “Ừm, vậy đi thôi, cẩn thận một chút, Nhật Linh nâng bụng quá cao thì không tiện lắm.
Hà Vi Nhiên sờ cắm, bỗng nhiên nghĩ tới nếu như Lê Nhật Linh không lấy chồng, cô còn muốn Lê Nhật Linh làm vợ em trai mình cũng không tệ.
Nhưng đợi tới khi cô ấy cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, thì hận không thể vả cái miệng nhiều chuyện của mình.
Nhớ có lần Lê Minh Nguyệt từng nói với cô ấy, ở thành phố Hà Nội, tất cả bạn bè của cô ấy cũng chỉ có một mình Lê Nhật Linh Hà Dĩ Phong không phải tên thối tha đó có tình cảm với Lê Nhật Linh chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...