Tình huống hiện tại còn cần gì mặt mũi nữa.
Vì danh dự, Lê Nhật Linh xoay người bỏ chạy.
Anh dám đi trăng hoa, đúng là không biết xấu hổ.
Trong lòng Lê Nhật Linh tràn ngập lửa giận, tưởng tượng cảnh người đàn ông của mình ôm ấp Lâm Thùy Ngọc, trái tim cô lại đau đớn.
Cô sa sầm mặt, lạnh lòng: “Lâm Quân, anh buông ra, đừng có chạm vào tôi, chỉ cần nghĩ tới chuyện anh hôn cô ta là tôi đã thấy ghê tởm rồi!”
Lâm Quân cũng biết chuyện này là mình sai trước, dĩ nhiên anh sẽ không buông tay, còn mặt dày nói: “Anh đã rửa qua nhiều lần rồi, bây giờ rất sạch sẽ.
Huống hồ giữa anh và Lâm Thùy Ngọc cũng không có quan hệ gì cả, chỉ có lần trước em tới công ty, anh lấy cô ta ra chọc giận em thôi.
Nếu hôm nay không xảy ra chuyện náo loạn này, anh vốn chẳng thể nhớ nổi Lâm Thùy Ngọc là ai”
Giọng nói của Lê Nhật Linh như hụt hơi, lồng ngực phập phồng mãnh liệt: “Tôi chẳng tin vào cách nói qua loa lấy lệ này của anh, thà rằng nói Lâm Thùy Ngọc là do đám bạn xấu kia đưa đến cho anh còn đáng tin hơn.”
“Anh không muốn lừa em, mặc dù biết chuyện này khó tin, nhưng anh vẫn muốn nói sự thật với em, anh từng hiểu lầm em một lần, nên mới muốn em tin tưởng anh” Lâm Quân dùng tình cảm đả động trái tim.
Anh buông tay một lúc, cúi đầu trước mặt cô, đôi mắt đen như mực lại toát lên vẻ đáng thương.
Như một con chó lớn đang sợ bị chủ nhân vứt Lòng Lê Nhật Linh cũng bị ánh mắt của anh làm cho dịu xuống, cuối cùng tâm trạng đã bình phục phần nào.
Lâm Quân thấy tình hình đang chuyển hướng tích cực, nghiêm túc nghĩ ngợi, đưa ra đề nghị “Vậy đi, anh sẽ đuổi người phụ nữ phiền phức kia đi”
Gô lại lý giải thành ý khác: “Lâm Thùy Ngọc đã bị anh đuổi việc rồi, chẳng lẽ dáng vẻ vừa rồi của anh là muốn đóng giả cho tôi xem?”
“Ý của anh là đuổi cô ta khỏi thành phố Hà Nội, không để cô ta lắc lư trước mặt chúng ta cho.
thêm chướng mắt.
Anh không biết xấu hổ thì không sao, nhưng em cần giữ lại hình tượng của mình”
Nhóm nhân viên bị tổng giám đốc bắt đứng yên một chỗ nghe xong lời này, đột nhiên giật mình.
Lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ như vậy, vẻ mặt lấy lòng thế kia, có đúng là tổng giám đốc cao quý lạnh lùng nhà họ không?
Mọi người thấy sự cưng chiều của Lâm Quân với Lê Nhật Linh, gần như sợ đến rơi hàm.
Bọn họ đang nghỉ ngờ lỗ tai của chính mình, người ngạo nghễ như vậy thế mà lại ăn nói khép.
nép, quấn lấy vợ mình, còn tự thừa nhận mình là kẻ không biết xấu hổ.
Mọi người đều hít sâu một hơi.
Thì ra bà chủ bướng bỉnh như vậy là do ông chủ chiều ra.
Người thực sự không muốn bỏ cuộc hôn nhân này không phải là bà chủ, mà chính là ông chủ của bọn họ.
Ánh mắt mọi người nhìn Lê Nhật Linh lại sinh ra biến hóa, có hâm mộ, có ghen ghét…
Tiếng mọi người hít vào thực sự quá rõ ràng, Lê Nhật Linh vốn đã bị đám người này cho rằng là người bụng dạ hẹp hòi không chấp nhận nổi người khác, giờ đây, sự thật này càng được chứng minh rõ ràng.
“Anh nói vậy là muốn ám chỉ tôi lòng dạ hẹp hòi, chỉ biết ghen tuông đố ky đúng không?”
“Không, là anh lòng dạ hẹp hòi, không ngờ làm những việc như vậy lại ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta” Từ sau khi tỉnh ngộ, Lâm Quân đã trở thành người đàn ông co được dãn được, ngoan ngoãn nhận dạy bảo, tuyệt đối không giả ngu: “Do anh ghen ghét đố ky, không muốn em thân thiết quá với bất kỳ người đàn ông nào cả.”
Lâm Quân gần như mặt dày mày dạn giải thích, sợ Lê Nhật Linh hiểu lầm, còn đặc biệt cẩn thận trong cách dùng từ: “Em đồng ý với anh là chúng ta bắt đầu lại từ đầu, chuyện trước kia không để ý tới nữa rồi, em không thể đối xử với anh như vậy được”
“Đó đều là chuyện quá khứ rồi”
Tảng băng trong lòng Lê Nhật Linh bị tình cảm dịu dàng của anh hòa tan, cô cắn cắn môi, quấn bách một hồi lâu vẫn không nói thêm gì.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...