Cưng Chiều Mỗi Em



“Nói bậy nói bạ cái gì vậy, anh có vợ bé hồi nào?”
Lê Nhật Linh cười lạnh một tiếng.


“Đừng chạm vào tôi, bẩn chết đi được: Lê Nhật Linh trong lúc nóng giận không kiềm chế được lời nói.


Lâm Quân cũng không tức giận: “Được được được, vậy anh sẽ không chạm vào em, chúng ta hãy nói chuyện cho rõ ràng đi”
Anh xuống nước với cô trước, kêu Hà Dĩ Phong kéo Hạ Nhật Linh lại không cho cô đi.

Sau đó đi đến trước mặt Lâm Thùy Ngọc đang ngồi khóc nức nở dưới đất, lạnh lùng hỏi: “Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Thùy Ngọc chỉ biết khóc lóc, còn quản lý thì cũng ấp a ấp úng.



Có một tên gan dạ đứng dậy, gã này cũng thích thâm Lâm Thùy Ngọc lâu rồi, nhưng tỏ tình không thành công.

Thừa dịp này, gã cũng đứng ra muốn tranh thủ ghi điểm với Lâm Thùy Ngọc: “Bà chủ và Lâm Thùy Ngọc gây gổ với nhau, bà chủ đạp lên ngón tay của Lâm Thùy Ngọc.”
Lâm Quân vuốt vuốt mày, cảm thấy cái tên Lâm Thùy Ngọc này hơi hơi quen tai, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.



Nhưng việc này không quan trọng: “Chuyện trước đó là sao?”
Mọi người đều nhìn qua nhìn lại, trước đó bọn họ thật sự không thấy gì.


Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà bà chủ tức giận tới như vậy?
“Không nói phải không, được, hôm nay tất cả cút hết cho tôi: ‘Vì một nhân viên quèn mà bị mất việc? Không đáng chút nào.


Bên nào nặng bên nào nhẹ thì người có thể leo đến vị trí quản lý này chắc chắn có thể hiểu được.


Quản lý lập tức nói: “Ban đầu Thùy Ngọc đi xuống từ tầng 18 của anh, nghe nói trước đó cô.


ta có quan hệ rất tốt với anh nên bọn tôi nói đùa gọi cô ta là vợ bé của tổng giám đốc, vô tình bị bà chủ nghe thấy nên hiểu lầm.

Thật ra cũng không có gì cả, chỉ là một trò đùa mà thôi.”
Ban đầu Lâm Thùy Ngọc làm thư ký riêng của tổng giám đốc ở tầng 18, trước Lâm Thùy Ngọc là cô Lưu Ly làm công việc này.


Nghe nói Lâm Thùy Ngọc được ông lớn tổng giám đốc ôm trên đùi hôn hít, chọc tức bà xã tổng giám đốc, nên tất cả mọi người đều nói đùa với nhau kêu cô ta là vợ bé của tổng giám đốc.



Mỗi lần đùa giốn với nhau thì Lâm Thùy Ngọc.


đều đỏ mặt xấu hổ, nhưng cũng không cãi lại, chỉ cười mắng nói mấy người này xấu ghê.


Mọi người thấy cô ta cũng xuôi xuôi không cãi lại nên cứ gọi như thế mãi.


Không ngờ lại bị Lê Nhật Linh bắt gặp.


Lần này Lâm Quân đã hiểu vì sao Lê Nhật Linh lại tức giận tới vậy rồi.



Anh nhìn cô gái đang khóc sướt mướt kia lạnh lùng lên tiếng: “Vợ bé sao? Tự xưng à? Hay là được bầu chọn?”
Thoáng nhìn, dường như ánh mắt của anh mang theo nét cười, nhưng nếu xem kỹ lại bên trong đó thì lại là sự hung ác nguy hiểm sắc bén như dao nhọn.


“Xin lỗi anh, tổng giám đốc, sau này sẽ không đùa giỡn kiểu này nữa” Quản lý nói xin lỗi.


“Đến phòng tài vụ nhận tiền lương rồi cút hết đi” Lâm Quân nhìn đám người vẫn còn ngơ ngẩn đứng tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng nhìn quanh một lượt: “Sau này không giữ được miệng mồm thì rủ nhau cút hết cho tôi.”
“Dạ!” Tất cả mọi người cùng hô to.


Lâm Thùy Ngọc vẫn không nói chẳng rằng, nước mắt tuôn rơi như mưa.


Lòng quản lý lập tức rớt xuống hầm băng, vất vả chiến đấu suốt nhiều năm như vậy mà chỉ trong phút chốc đã quay về điểm bắt đầu.



Không, thậm chí còn chẳng bằng điểm bắt đầu.


Bị Lâm thị đuổi việc với lý do là không giữ.


miệng giữ mồm đi bàn ra tán vào đời sống riêng tư của tổng giám đốc, với tội danh này thì cho dù ở đâu đi nữa cũng không thể làm được chức quản lý rồi.


Không có công ty lớn nào sẽ để cho một người có vấn đề về nhân phẩm và làm hại đến bản thân mình trèo lên chức quản lý được cả.


Mặc dù anh ta thật sự chỉ là đùa vui mà thôi.


Cuối cùng Lâm Thùy Ngọc cũng lau lau nước mắt, nhìn chảm chằm Lâm Quân như bé thỏ nhỏ, cực kỳ tủi thân, dường như muốn dùng ánh mắt làm anh thay đổi quyết định.


Lâm Quân và cô nhìn nhau vài giây không rời mắt.


Lâm Thùy Ngọc tưởng đâu Lâm Quân xiêu lòng, trong mắt ánh lên niềm hy vọng.


Mà rốt cuộc Lâm Quân cũng nhớ ra.




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui