Lê Nhật Linh nhìn thấy Lâm Quân, tức càng thêm tức.
Cô nhấc chân tha cho cái tay của Lâm Thùy Ngọc, trong mắt đầy chế giễu nhìn Lâm Quân: “Sao, gọi tất cả đứng lại, là muốn ở trước mặt mọi người bảo vệ vợ bé của anh à?”
“Vợ bé vớ vẩn cái gì chứ?” Lâm Quân đầu óc mù tịt không hiểu gì.
Anh chỉ là thấy màn hình điện thoại trong tay cô bị vỡ, tưởng rằng cô cũng bị ngã rồi, nên muốn tìm người gây tội trả thù giúp cô.
Lâm Thùy Ngọc ôm tập tài liệu rơi vãi, trông rất đáng thương, vừa đứng lên đã bị Lê Nhật Linh đẩy một cái sang cạnh Lâm Quân.
Đống tài liệu không dễ gì mới nhặt lên được lại lần nữa rơi đầy đất, hai tay Lâm Thùy Ngọc ôm chặt lấy cánh tay của Lâm Quân mới có thể đứng vững.
Lê Nhật Linh nhìn thấy bộ dạng đáng thương dựa vào anh của Lâm Thùy Ngọc, cười lạnh nói: “Vợ bé của anh ở đây rồi, Lâm Quân, rốt cuộc anh có bao nhiêu người phụ nữ, nuôi bao nhiêu cô vợ bé? Anh chưa chơi đủ tại sao không nói thẳng với tôi, tôi cũng không cần phải là anh mới được.”
Lê Nhật Linh vừa nói ra, mọi người đồng loạt hít hơi lạnh.
Gô ta thật sự dám nói, ngộ nhỡ tổng giám đốc thật sự li hôn với cô ta, người hối hận còn không phải cô ta sao?
Lâm Quân đẩy Lâm Thùy Ngọc ra, trên mặt có hơi tức giận: “Em nói lung tung cái gì vậy, mỗi ngày anh đều ở cùng em, chỉ thiếu điều chết bên cạnh em, ở đâu ra vợ bé gì đó chứ?”
Rõ ràng vừa nãy đang yên đang lành, sao qua một lúc đã thành lật mặt không nhận người thế này?
Tâm tư con gái thật khó nắm bắt.
Lê Nhật Linh cười mỉa mai: “Anh không biết?”
“Anh phải biết cái gì?” Lâm Quân vô duyên vô cơ bị đổ oan, vô cùng tức giận.
Chỉ là người kia là Lê Nhật Linh, anh không thể nổi nóng mà chỉ có thể nhịn lại.
Lê Nhật Linh chỉ vào Lâm Thùy Ngọc: “Được, vậy cô tự nói đi”
“Bà, bà chủ… Tôi chỉ nói đùa thôi, không có ý gì khác.”
“Nếu đã thích lấy tổng giám đốc ra làm trò đùa, sau lưng nói nhiều như vậy, bây giờ trước mặt anh ta sao lại không dám nói?”
Bộ dạng Lê Nhật Linh hung hăng ép người, Lâm Thùy Ngọc không ngờ rằng chuyện này lại bị lộ ra trước mặt Lâm Quân, lại không nói gì nữa, khóc vô cùng đau lòng, như một nàng dâu nhỏ bị tủi thân.
Thật sự giống với lời kia, vợ bé của tổng giám đốc Lâm.
Bây giờ dáng vẻ của cô chẳng phải chính là vợ cả đang bắt nạt người, chèn ép cô ta sao?
Lê Nhật Linh cảm thấy buồn cười.
Chỉ vào người quản lý vừa nấy gọi Lâm Thùy Ngọc, lạnh giọng nói: “Cô ta tủi thân như thế, vậy anh đến đi, đến trước mặt anh ta gọi lại một lần”
“Bà, bà chủ, chỉ là đùa thôi, cô nghiêm túc quá rỒI.
Quản lý nào dám ở trước mặt tổng giám đốc Lâm nói những lời đó, chỉ có thể cố gắng đẩy vấn đề này đi.
Lâm Thùy Ngọc thanh khiết đáng yêu như bông hoa nhỏ vậy, quản lý không nỡ đẩy cô lên trước chắn đạn, bản thân cũng không muốn gánh tội, chỉ có thể đổ lỗi lên người Lê Nhật Linh.
Không phải chỉ là nói đùa, tùy tiện xưng hô một câu sao, vợ tổng giám đốc Lâm, Lê Nhật Linh cũng thật sự không khoan dung gì cả.
“Tôi nghiêm túc quá?” Lê Nhật Linh tức hóa quá cười: “Xem bộ dạng, quả thực là vợ bé của tổng giám đốc Lâm rồi, cấp dưới cũng bảo vệ đến vậy.
“Vợ bé gì chứ? Không được nói lung tung!”
Lâm Quân có chút tức giận: ‘Anh không thích em đùa như vậy.”
“Không thích hay là không thừa nhận? Trò đùa này cũng không phải tôi làm, hỏi thử cấp dưới tốt của anh xem, hỏi thử vợ bé của anh xem.” Mọi người đều nghĩ là lỗi của cô, được, cô đi.
Lâm Quân bắt lấy cổ tay cô: “Đi đâu?”
Cô trừng mắt, tiếp tục bước ra ngoài: “Về trang viên Lệ Thủy.”
Vừa sợ làm thương cô, vừa không muốn cô tức giận cãi nhau với anh như vậy, thế là anh ôm cô từ đằng sau, rất biết xem xét tình hình mà nhận thua trước: “Bây giờ em về đó làm gì?”
“Thu dọn đồ đạc, nhường chỗ cho vợ bé của anhl”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...