“Tất cả những chuyện này từ đầu đến cuối đều là do anh sắp đặt.
Kể từ khi Hà Dĩ Phong đưa địa chỉ cho tôi, cho đến sự dịu dàng của anh sau này, chẳng qua biến tôi thành đổi vật của anh, sau đó âm thầm đẩy tôi xuống vực, chẳng phải thế sao?”
Khóe mắt Lê Nhật Linh ngấn lệ nhưng cô vẫn cố gắng kìm nén: “Lâm Quân, tôi có thể chịu đựng mọi thứ, nhưng không thể để một đứa trẻ phải cùng mình chịu đựng sự dày vò như thế này.
Lâm Quân, mấy ngày nay anh luôn hỏi tôi muốn anh phải làm sao, nhưng tôi lại muốn hỏi, rốt cuộc anh muốn tôi chỉ là đang cố tình dụ tôi rơi vào phải làm thế nào?”
Lâm Quân sầm mặt: “Là Hà Dĩ Phong nói với em?”
Cô lắc đầu: “Không phải.
Tôi biết bằng cách nào không quan trọng, nhưng tôi không muốn mạo hiểm kéo thêm một sinh mệnh vào chuyện của chúng ta.”
Cuộc hôn nhân này cũng đã lung lay rồi, nếu có con thì cũng chỉ khiến bọn họ càng thêm đau khổ.
,Hơn nữa, không chắc anh thực sự muốn có đứa trẻ này.
Lê Nhật Linh chua xót van nài: “Anh có thể đối xử với tôi ra sao cũng được, nhưng anh đừng dùng con mình như lá bài cuối cùng để đạt được kế hoạch, có được không?!
Lâm Quân đứng chặn trước mặt cô, dùng hai tay “Nhưng em nghĩ sai rồi, Ni có biết không? Tôi hối hận rồi, tôi thực sự hối hận rồi.
Tôi chưa từng nghĩ đến việc dùng hôn nhân và con cái để trừng phạt em.”
Anh nhìn sâu vào đôi mắt cô, bắt cô phải nhìn mình: “Nhật Linh, nhìn tôi, em nghe cho rõ đây.”
“Lúc bắt đầu, tôi cảm thấy không cam tâm và muốn trả thù em.
Nhưng giờ thì không phải nữa rồi.
Tôi làm mọi cách chỉ để giữ em lại, kể cả việc không cho em uống thuốc tránh thai, cũng mong rằng có thể tiếp tục mối quan hệ giữa chúng ta”.
“Đứa bé chỉ là sợi dây trói buộc em ở bên cạnh tôi.”
Lời nói của anh quá đối trìu mến khiến cô động lòng, khi anh nói câu cuối cùng, trái tim cô chợt rung lên.
“Nhưng Lâm Quân, hiện tại tôi không thể tin anh.”
Lâm Quân cầm tay cô, nhẹ nhàng hôn lên và nói: “Em có thể tin tôi.”
“Tôi đã từng tin tưởng anh, nhưng xuất phát điểm của anh chỉ là để trả thù.
Anh bảo tôi làm thế nào tin anh?”
Anh gần như cầu khẩn: “Một lần thôi, hãy cho anh một cơ hội.”
Nhật Linh hoảng sợ vội rút tay ra, không ngờ lại vô tình tát vào mặt anh, Lâm Quân bị đánh đến lệch mặt sang một bên.
Trên khuôn mặt anh tú bị đánh xuất hiện một vệt đỏ ửng.
Lê Nhật Linh sững người, không ngờ sự việc lại như vậy.
Sau khi nhận thức được cô vội kiểm tra khuôn mặt anh, ngay khi đầu ngón tay chạm vào gò má của anh, đã bị anh nắm lại: “Vừa rồi em không nói gì, tôi coi như em đã đồng ý.”
Cô không ngờ câu nói đầu tiên của anh lại là thế này, trong lòng chua xót, nước mắt không kiểm chế được cuối cùng cũng rơi xuống: “Không đau sao?”
“Không đau.” Anh khẽ lắc đầu, trên mặt còn mang theo nụ cười: “Thật tốt, chúng ta vẫn còn cơ hội.”
“Tôi vẫn chưa đồng ý.”
“Nhưng em cũng không từ chối.”
Lê Nhật Linh nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, mãi không nói lên lời.
Lâm Quân không ép cô, cũng không nhắc lại chuyện vừa nấy.
Mà người giúp việc cuối cùng cũng mang thuốc tránh thai đến cho cô.
Lâm Quân tự tay rót một cốc nước ấm và đưa cho Nói là đi công tác, nhưng sau khi đến Pháp lại giống một chuyến du lịch hơn.
Họ ở Pháp tổng cộng mười ngày, đi ba thành phố, “công việc” hàng ngày của anh dường như là cùng cô đi ăn, uống và mua sắm.
Anh như biến thành một người khác, Lâm Quân bây giờ giống như một người chồng dịu dàng, lo cho cô đủ thứ, đối xử với cô như bà hoàng.
Nhưng Lê Nhật Linh vẫn không dám tin.
Mà anh thì lại rất chân thành, trái tìm của cô không phải làm bằng đá, nó cũng biết rung động, đến cuối cùng, ngay cả cô cũng không thể hiểu được, rốt cuộc mình đang nghĩ gì nữa.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...