Chương 1683
Hai tay của Hạ Gia Huy đột nhiên nắm chặt, cậu vốn dĩ không muốn nghe tin tức gì về cái chết của cha mình, chỉ muốn ở một mình yên lặng một chút.
“Cậu nghĩ cho Hạ Ly một chút đi, con bé vì cậu mà học tập rất chăm chỉ, để có thể cùng cậu vào được một trường đại học tốt, được ở bên cậu là hy vọng lớn nhất của con bé trong những năm này.
Chẳng lẽ cậu cứ suy sụp như thế này sao? Cậu không cảm thấy có lỗi với người cha còn chưa kịp chôn cất và một người luôn toàn tâm toàn ý với cậu như Hạ Ly sao?”
Nhìn thấy nắm tay của Hạ Gia Huy đang nắm chặt lại, Lâm Hòa Phong biết Hạ Gia Huy muốn bật lên, nhưng cậu không thể nào ngừng được, lúc này Hạ Gia Huy đang rất cần những lời nói như vậy để kích thích cậu ấy.
Khi Hạ Gia Huy nghe Lâm Hòa Phong nhắc đến Lâm Hạ Ly, cậu cảm thấy vô cùng khổ sở, cậu không biết phải đối mặt với cô bé như thế nào, chắc hẳn cô bé rất đau khổ và buồn khi nhìn thấy cậu có vẻ ngoài sa sút như vậy.
Bàn tay đang nắm chặt của Hạ Gia Huy từ từ buông lỏng.
Cơ thể cậu chậm rãi suy yếu dựa vào trên tường ngay lập tức, hai mắt rỗng tuếch hơi nhắm lại, vẻ mặt đầy sự đau khổ.
Lê Nhật Linh luôn nhìn chằm chằm Hạ Gia Huy, cô sợ Hạ Gia Huy sẽ có những hành động quá đáng, bây giờ nhìn thấy Hạ Gia Huy như vậy, cô biết cậu đã nghe thấu những lời Lâm Hòa Phong nói.
Sau khi rửa mặt xong, Lâm Hạ Ly điều chỉnh lại trạng thái rồi đi vào phòng bệnh, sau khi xác định bản thân mình không giống như vừa mới khóc xong, liền nhìn thấy Hạ Gia Huy cùng mẹ và anh trai cô bé ở trong đó, Hạ Gia Huy yếu ớt ngồi trên mặt đất, trên mặt không hề có bất kỳ biểu cảm gì cả, tim của Lâm Hạ Ly đột nhiên đau như bị ai đó cứa vào.
Lâm Hòa Phong cùng Lâm Chí Linh đều đứng lặng lẽ, trên mặt lộ ra vẻ buồn bực hoặc là tiếc hận.
Đối với mấy chuyện mà người thiếu niên này phải trải qua, bọn họ không có tư cách bình luận cái gì.
Lê Nhật Linh nhìn thấy Lâm Hạ Ly bước vào liền trìu mến vuốt tóc cô bé, đứa con gái này từ trước đến giờ đều có cá tính, dù có thích cậu bé nghèo này cũng không thay đổi cá tính của mình, dám yêu dám hận rất thẳng thắn.
Bây giờ đó là con đường cô bé tự chọn nên cô bé cũng phải tự đi tiếp thật tốt.
“Giờ mẹ không ở đây chơi với con được.
Cha con còn đang tìm mẹ có việc.” Lê Nhật Linh nói.
Cô ở đây thực tế cũng không có tác dụng gì đành phải bịa chuyện để rời khỏi.
“Được ạ.” Lâm Hạ Ly nhìn mẹ, cảm thấy có chút không đành lòng và ủy khuất nhưng trong lòng cô bé cũng biết rõ mẹ cô bé ở đây thực sự cũng vô dụng, không có lợi cho việc thu phục Hạ Gia Huy.
Sau đó, Lê Nhật Linh và Lâm Chí Linh rời khỏi bệnh viện, bỏ lại Lâm Hạ Ly và Lâm Hòa Phong.
Hạ Gia Huy cũng không có nói chuyện với hai người bọn họ, cũng không muốn ăn uống, điều này làm cho Lâm Hạ Ly rất lo lắng, cô lo lắng Hạ Gia Huy đói sẽ dễ ngã bệnh làm cho bản thân gục ngã.
“Hạ Gia Huy, cậu có muốn ăn chút cơm không?” Lâm Hạ Ly cầm lấy cơm Lâm Hòa Phong mua ở ngoài, dùng thìa đút cho Hạ Gia Huy ăn, Hạ Gia Huy nhẹ nhàng lắc đầu.
“Cậu ăn đi, tớ không muốn ăn.”
Lâm Hòa Phong nhìn em gái mình cứ như vậy thấp kém ủy khuất bản thân đi đút cho thằng nhãi ranh này ăn, tên nhóc thối tha này lại thực sự không cảm kích khiến cậu trực tiếp nổi lửa.
“Hạ Gia Huy, cậu có muốn ăn hay không.
Hạ Ly, em đừng cho cậu ta ăn để cậu ta chết đói luôn đi.
Để xem cậu ta chết rồi ai sẽ lo hậu sự cho cha cậu ta.”
Lâm Hòa Phong hừ lạnh một tiếng, cậu ghét nhất là mấy người không tiếc thương thân thể chính mình như vậy.
Huống chi Lâm Hạ Ly là công chúa nhỏ của nhà bọn họ, ngay cả bọn họ cũng có bao giờ được hưởng thụ qua đãi ngộ thế này đâu? Hạ Gia Huy có được loại cơ hội này, lại không biết trân quý, cậu thật sự không biết trong đầu cậu ấy đang nghĩ cái gì nữa.
Lời nói của Lâm Hòa Phong đã phát huy tác dụng, Hạ Gia Huy vừa nghe xong thì ngẩng đầu nhìn cậu, trong mắt nhìn không ra tâm tình gì chỉ nhìn chằm chằm Lâm Hòa Phong một hồi lâu khiến Lâm Hòa Phong cảm thấy toàn thân có chút run rẩy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...