Cưng Chiều Mỗi Em



Khi quay về, phát hiện cửa phòng đang mở.

Cô còn tưởng là có trộm, âm thầm lén lút nhìn một chút mới phát hiện là Hà Dĩ Phong đến Hà Dĩ Phong cũng vừa mới đền, trên tay anh ta cầm hai cái túi, bên trong là đồ ăn đã đóng gói, có vẻ như vừa mới mang đến.


Lúc này Lê Nhật Linh mới thở phào nhẹ nhõm: “Sao anh lại đến đây?”
Hà Dĩ Phong có chút không vui Em nói chuyển kiểu gì vậy, giang điệu €ó vẻ như cảm thấy tôi rất phiền, đừng quên đây là nhà của tôi!”
“Rất xin lỗi cậu Hà đây, em cứ nghĩ là có trộm.



Có tên trộm nào đẹp trai hào phóng, phong lưu nhiều tiền như này sao?”
Không có, anh là người duy nhất.”
Cô cười Hà Dĩ Phong đặt chiếc túi trong tay lên bàn trà trước mặt cô, cũng không giải thích gì thêm, chỉ đây mọi thứ đến trước mặt cô.



Cô nhìn một chút, vừa có thịt vữa €ó rau, dinh dưỡng cân đối, có nhiều món ăn khác nhau.

Với phần đồ ăn lớt như này, hai người bọn họ không chắc có thề thể ăn hết Cảm ơn anh Hà Dĩ Phong “Không có gì, tôi đây trước giờ o phóng.”
Hai ngày này em ở một mình suy nghĩ rất nhiều, trốn tránh không phải là cách để giải quyết vấn đề, em muốn quay về nhà họ Lâm.

Mặc kệ như thế nào, em cũng muốn trịnh trọng đổi mặt hồi fõ ràng ràng với anh ấy Phong ngưng một ‹ nghĩ kỹ chưa?
Ừm ta giơ ngón cái lên: “Cảm điều chỉnh thật nhanh, hai ngày nghĩ rõ ràng, tôi còn nghĩ hôm ấy em khóc thảm như vậy, ít nhất cũng phải trốn hai mươi ngày.

Thời gian cũng không còn sớm nữa, đi thôi, tôi đưa em về *ảm ơn.”
Cô cũng không từ chối: “Có điều, không thề lãng phí đồ ăn, xem anh mua nhiều đổ như thế này, chúng ta ăn xong rồi hãy đi.”
Cô chỉ vào đống đồ ăn ở trên bàn mà ta mang đến.



Lê Nhật Linh biết là Dĩ Phong chịu tự mìnt đóng gói đồ ăn mang qua đây, có thể xem như là đối xử với cô rất tốt, cô không thể lãng phí tâm lòng của người ta.



Nhìn đỗ ăn nóng hồi trên bàn và nói: “Thôi bỏ đi, tôi đưa em về.”
“Hỡi cậu Hà, anh bận đến mức không có thời gian ăn một bữa cơm.


Vậy sao?“ Lê Nhật Linh cười nói không phải phiền anh đưa em về chúng ta ăn cơm trước, ăn xong`’em tự đi, em gọi xe về cũng được Anh ta nhướng Phong tôi làm sao có thề để phụ nữ từ chỗ tôi ra ngoài gọi xe, ăn đi, ăn xong tôi đưa em về sớm chút.”
Hai người lấy đồ ăn ra, đặt trên bàn trà Trên mặt đất có phủ một lớp lông cừu, cô trực tiếp thả mình trên đất, ngồi bên cạnh bàn trà, ăn cơm với anh ta Cô có tính cách ôn hòa, nhưng lạ rất thích ăn cay, ăn ớt xong, cả mặt đều ửng đỏ, trông rất dễ thương.


Hà Phong liếc cô một cái Vàng thu hồi ánh mắt, mở to miệng và cơm vài Ăn cơm xong, anh ta quả thật đích thân đưa cô về nhà họ Lâm Anh ta dừng xe bên ngoài cổng Lâm, không hề có ý định đi V rồi, em tự mình vào đi.”
“Anh không vào ngồi một chút sao?” Cô biết, quan hệ giữa nhà họ Hạ và nhà họ Lâm không tồi Bà Lâm Hà Dĩ Phong xua tay nói tất ngay thẳng, nhìn loại tay chơi như tôi sẽ k chịu, vì sức khỏe của bà Lâm, tôi sẽ không vào góp vu xuống xe, đóng cửa xe lại, nổi qua cửa sổ: “Cảm ơn anh.”
Dĩ Phong mim cười: “Lê Nhật Linh, em có biết không, câu em nói nhiều nhất với tôi chính là, cảm ơn anh.”

Em biết.”
“Lần sau tôi muốn nghe câu khác.”
Lê Nhật Linh cười nói :” Được, sau sẽ nói nhiều, mời anh ăn cơm.”
Hà Dĩ Phong cũng cười: ” Chúc em hạnh phúc, người phụ nữ thú vị.”
” Mượn những lời tốt đẹp của em.”


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui