Thứ sáu.
Cũng đã mấy ngày kể từ bữa tiệc, Tiêu Sở Hoành và Vân San không liên lạc gì với nhau, nói cách khác rằng cô và anh không có số điện thoại của nhau.
Hôm qua cô nghe Vân Triết nói mấy ngày nay Tiêu Sở Hoành phải ổn định lại công ty vì anh mới trở lại nên một số việc cần phải thay đổi.
Hôm nay cô đã hẹn với mọi người trong ký túc xá ăn trưa.
Buổi trưa sẽ đến lúc mười giờ bây giờ vẫn còn sớm nên cô đến trường rồi lát nữa đi cùng bọn họ luôn
Tám giờ, cô đã có mặt tại trường Đại Học Thủ Đô, đây là trường cô theo học.
Lúc lên Đại học cô chỉ nới 15 tuổi, ba mẹ cô không muốn con gái học xa nhà nên họp gia đình rồi quyết định cho cô học Đại Học Thủ Đô, cô vẫn nhớ hình như lúc đó mẹ cô nói:
"Con đừng học đâu xa, cứ học gần nhà cũng đừng đặt nặng vấn đề tiền bạc lên vai, dù gì nhà chúng ta cũng sẽ nuôi được con đến suốt đời, hơn nữa đã có ba anh rồi..."
Mà bản thân cô cũng chẳng để ý lắm, học trường nào cũng được, nên cuối cùng cô vẫn học Đại Học Thủ Đô, chuyên ngành tâm lý học
Cô đi thẳng lên phòng ký túc, hôm nay mọi người lại có mặt đầy đủ tại phòng
Lý Nhã Trúc thấy cô liền mỉm cất giọng: " Tiểu bảo bối đến rồi"
Trong bốn người, mỗi người đều có điểm nổi bật riêng.
Lý Nhã Trúc là người có thân hình quyến rũ, cũng có thể nói là cô nàng rất thích tập gym, đấm boxing nên cô nàng cũng có chiều cao vượt trội và thân hình đầy đặn khá chắc chắn.
Tú Ninh lại là người điềm tĩnh nhất trong bốn người, không giống như Lý Nhã Trúc thân hình quyến rũ mà Tư Nhu trong vai một cô gái điềm tĩnh.
Lâm Xuyến là người cởi mở, nhanh nhẹn, luôn là người tìm chủ đề tám chuyện đầu tiên.
Còn Vân San được mọi người trong phòng nhận xét là người lạnh lùng nhất, tiếc chữ như vàng, và cô là người toàn năng.
***
Mười giờ, bọn họ đã đến quán lẩu gần trường, hôm nay họ không chọn ngồi phòng bao mà ngồi bên ngoài giống mọi người
Lâm Xuyến: "Lâu lắm rồi tớ mới được ăn lẩu đấy!"
Lý Nhã Trúc: "Phải rồi, dạo gần đây bận rộn quá đi, tớ chẳng có một chút cảm hứng gì để viết luận văn cả"
Tú Ninh cũng chán nản nói: "Đúng vậy, tớ còn có chưa biết xin việc ở đâu nữa"
"San San, em đã đi thực tập chưa?" Lời này là Lâm Xuyến hỏi cô
"Em chưa có ý định" Vân San nói
"Nhã Trúc?" Lúc này, có một người đàn ông vừa vào cửa đã thấy bọn họ liền đi đến
Thấy người đó gọi tên mình Lý Nhã Trúc liền quay đầu nhìn lại: "Anh Mặc?"
Mọi người nhìn nhau, Mặc Tư Diễn gật đầu chào bọn họ: "Chào mọi người"
Lý Nhã Trúc: " Đây là Mặc Tư Diễn, anh họ của mình"
"Còn đây là bạn cùng phòng của em: Tú Ninh, Lâm Xuyến, Vân San" vừa nói cô vừa chỉ từng người
"Chào anh Mặc" mọi người lần lượt chào Mặc Tư Diễn
"Anh đến một mình sao?" Lâm Xuyến mở to mắt long lanh hỏi
"Anh có hẹn cùng bạn, các em mới đến sao, nếu không ngại thì chúng ta dùng bữa chung đi"
Tú Ninh nghe vậy liền khuya tay từ chối: " Nếu anh đến với bạn thì bọn em không phiền anh đâu"
Mặc Tư Diễn: "Vậy hôm khác anh mời các em một bữa"
Nói xong anh ta quay người đi về phía phòng bao
"Wao, sao tớ không biết cậu có người anh họ đẹp trai thế nhỉ?" Lâm Xuyến nhìn Lý Nhã Trúc bằng ánh mắt trêu chọc
Mặc Tư Diễn có ngoại hình cao ráo, ăn mặc chỉnh tề, trông rất nho nhã
"Thật ra mình cũng chẳng thân với anh ấy, anh cả tớ thân với anh ấy lắm" Lý Nhã Trúc nhỏ nhẹ nói
"À đúng rồi, anh ấy hình như cũng học ngành tâm lý học" Lý Nhã Trúc nói với Vân San
Cô chỉ "ừm" một tiếng rồi tiếp tục nhìn thực đơn nói: "Hình như chúng ta chưa gọi món thì phải?"
***
Dùng bữa xong đã gần mười một giờ, Lâm Xuyến đề nghị đi dạo phố, nhưng Lý Nhã Trúc liền nói bằng một cách ghét bỏ:
"Trưa rồi còn muốn dạo phố, cậu đi một mình đi!"
Thế là mọi người đồng tình quay về ký túc xá để nghỉ ngơi
Về đến ký túc xá, cô buồn chán ngồi đọc sách, rồi lại chơi game cuối cùng cũng vào giấc ngủ, ngủ một mạch đến ba giờ chiều
Mở điện thoại lên, cô liền thấy tin nhắn của Tư Nhu
Nội dùng là: "Tớ nhớ cậu muốn chết, chúng ta gặp nhau đi"
Cô đoán bà cô này lại có chuyện rồi!
Cô nhắn địa chỉ rồi tắt máy.
Thấy mọi người đang cắm cúi viết bài luận cô liền báo lại một tiếng rồi đi
Khoảng năm phút sau, cô đã đến dưới sân trường, thấy cô thì Tư Nhu liền vẫy tay gọi:"Vân San, bên này"
Vân San đi đến rồi ngồi vào ghế phụ
Từ trường đến quán cà phê mất hai mươi phút, từ lúc lên xe Tư Nhu liền lải nhải suốt đường đi
Điểm chính của câu chuyện là Tư Nhu muốn đi thực tập nhưng vẫn chưa biết đi đâu
Vậy mà cũng tìm cô sao!?
Vân San vuốt mày, nhăn trán cuối cùng đưa ra cho Tư Nhu một kết luận: "Cậu có thể thử hết các công ty, nếu thích thì ở lại, nếu không thì thôi vậy"
Tư Nhu: "..." cậu cho rằng hai tháng thực tập đủ để tớ thử à
Có tình người một chút đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...