Tề Vi khựng lại nhưng cũng nhanh chóng tỏ vẻ
"Đương nhiên là cô không biết rồi, bố tôi là cổ đông trong công ty, một người chưa từng bước vào HS thì biết làm sao được."
Lưu Dung: "..." Đần à!
Lưu Dung bước lên cản trước người Vân San, thứ thối nát này không nên tiếp xúc với cô chủ!
Phúc Dạ cũng có hành động tương tự và cùng lúc với Lưu Dung, hai người nhìn nhau chừng mấy giây rồi ngại ngùng quay đi.
"Đội trưởng Trần, đây là video giám sát tại nhà hàng về vụ ẩu đả của cô Đằng Yến và cô Lý Nhã Trúc!"
Lưu Dung đưa USB cho Trần Lập, cô nói thêm: "Nhân viên chúng tôi đánh người là không đúng, nhưng mà...!Cô Đằng Yến tự dưng đánh người của chúng tôi, nên có thể nói việc cô Lý đánh trả là tự vệ chính đáng!"
Đằng Yến tái mặt: "Sao mà tự dưng đánh người chứ, là cô ta quyến rũ chồng tôi cơ mà....?"
Lưu Dung: "Chồng? Theo như chúng tôi biết, vợ của Phạm Duy Lễ tên là Thiều Mỹ Huệ, đâu phải là Đăng Yến cô đây?"
"Trong video cũng quay rất rõ cảnh giám đốc Phạm dở trò biến thái với cô Lý, lời lẽ nói ra dâm tục, đây chính là hành động của một tên biến thái, giám đốc Phạm lại có đạo đức như vậy thì cho dù hợp đồng này có thành công chúng tôi cũng sẽ hủy ngay lập tức.Những lời nói dõng dạc, bênh vực người mình của Lưu Dung khiến cho Lý Nhã Trúc cảm động muốn bật khóc.
Lý Nhã Trúc nói cảm ơn với Lưu Dung.
Lưu Dung: "Đừng cảm ơn tôi, việc này phải cảm ơn Phó chủ tịch, tôi là trợ lý của phó chủ tịch chỉ làm theo lệnh mà thôi.
Hơn nữa, từ trước đến nay công ty chúng ta không có chuyện lấy nhân viên để đổi lấy hợp đồng.
Trần Lập cầm điện thoại xem xong đoạn video mà Lưu Dung đưa đến thì tuyên bố xử phạt Phạm Duy Lễ và Đăng Yến theo khuôn khổ pháp luật
Kết quả này đúng là khiến mọi người cảm thấy vô cùng hài lòng.
Trừ Phạm Duy Lễ, Đằng Yến và Tề Vi.
Khi mọi chuyện kết thúc, thì sự nghiệp của Phạm Duy Lễ cũng kết thúc theo.
Đằng Yến thấy không thể dựa dẫm vào ông ta nữa nên cũng bỏ đi.
Sau này, nghe nói Phạm Duy Lễ không còn tiền cũng chẳng còn tình.
Vợ hắn ly hôn, con đi theo mẹ.
Còn hắn lại phát hiện bị HIV vì quan hệ tình dục bừa bãi, quan hệ tình dục với nhiều người...!Hắn sống trong cô đơn đến già.
Cuộc đời chính là vậy, ở càng cao thì ngã càng đau.
Mọi việc xấu đều có kết cục, chẳng qua không phải là kết cục tốt đẹp mà thôi!
****
Một tuần sau.
Thứ 6, khu biệt thự Điệp Nhã
"Vân San, em đùa tôi đấy à? Tôi về nước, ít nhiều em cũng phải mời tôi bữa cơm chứ?""Không cần nhà hàng sang trọng, quán cơm bên lề đường hay trong ngõ nhỏ cũng được mà!!"
Vương Duệ Tú bực bội cần nhắn qua điện thoại.
Anh ta là giám đốc của tập đoàn Thành Vĩnh.
Vân San vô tình quen biết với anh ta rồi sau này trở nên thân thiết với nhau.
Năm cô 12 tuổi, anh ta 15 tuổi, lúc đó cô theo bố mẹ mình đến Tây Thành tham dự tiệc.
Và Vương Duệ Tú cũng vậy.
Trong khi người lớn bận bịu trò chuyện công việc kinh doanh thì trẻ con ngồi ăn bánh uống nước.
Khi đó, có một người đàn ông đến quấy rầy cô, chính Vương Duệ Tú đã bảo vệ cô.
Sau đó hai gia đình trở nên thân thiết.
Cô và hắn cũng thế, dần dần giống như anh em một nhà vậy!
Vân San ở đầu dây bên kia điện thoại vẫn bình thản nháp ngụm trà rồi nhàn nhã đáp:
"Được, anh chọn địa điểm đi."
Vương Duệ Tú vui vẻ hẳn lên, tung tăng nhảy nhót khắp phòng khách giống như một đứa trẻ được cho kẹo vậy.
***
Trưa nay sau khi nghỉ trưa, Vân San cùng Tiêu Sở Hoành đi ăn.
Cô chọn ngay Mỹ Liên Uyên.
Sợ anh bận bịu công việc, cô biết anh thường xuyên bỏ bữa trưa vì không có thời gian ăn cơm.
Nhưng từ lúc hai người ở bên nhau, anh chưa có lúc nào là không lo cho cô.
Lúc nào anh cũng nhắn tin hoặc gọi điện hỏi han cô, xem cô có ăn uống đúng giờ hay không, có làm việc mệt mỏi quá hay không?
Anh không thuộc tip người tình cảm sến súa, nhưng anh luôn lấy hành động của mình để tiến đến nơi sâu nhất trái tim cô.
"Mấy hôm nay anh bận nhiều việc lắm ạ?" Tuy anh bộc lộ vẻ mệt mỏi ra ngoài nhưng trạng thái cơ thể lại không thể lừa dối ai.
"Ừm, công việc của anh luôn vậy, dạo gần đây lại tiếp nhận thêm dự án mới, em lo lắng sao?"
Tiêu Sở Hoành vuốt ve mu bàn tay cô, làn da mỏng nhẹ, mịn màng thiết thực.
Vân San bĩu môi, làm vẻ giận dỗi: "làm sao mà không lo được chứ, nếu bạn trai mà bệnh, bạn gái sẽ buồn lắm đấy!"
Anh bật cười nâng bàn tay cô lên hôn, dịu dàng nói: "Bạn trai rất cảm động!"
"Mắt anh thâm quá, lát nữa ăn xong về ngủ một lúc nhé?"
"Nếu có bạn gái ôm ngủ thì thật tốt!"
"Như vậy không hay đầu ~~"
Tiêu Sở Hoành gian manh nhìn cô nói: "Cũng đâu phải chưa từng..
Chưa từng???Sau khi dùng bữa xong, anh dẫn cô lên xe mà không phải về công ty.
Vân San cảm thấy tò mò, không biết anh đưa mình đi đâu.
Cô ngồi tựa lên ngực anh, dịu dàng hỏi: "Anh không về công ty à?"
Anh ôm cô, đã mấy ngày không gặp nhau, hai người chỉ nhắn tin gọi video nhưng không thể làm giảm nỗi nhớ nhung của mối tình mới chớm nở.
Anh nhớ cô vô cùng!
"Đi về nhà.
Lúc dùng bữa anh đã nghe nói chiều nay cô không đến phòng khám nên nhân tiện dẫn cô về nhà "ngủ" một lúc
"Sao không về công ty nghỉ ngơi hả anh? Chiều nay anh không làm việc sao?"
Gần đây công ty anh đã lên phương án xây một khách sạn kiểu mới.
Khách sạn này dự định sẽ được xây dựng ở Tây Thành, chủ yếu để tiếp đón khách du lịch, vì Tây Thành có vùng biển Quản Anh, biển này có giá trị du lịch vô cùng lớn, là khu du lịch được mọi người trong và ngoài nước ưa chuộng.
Việc xây dựng đang nằm trong kế hoạch, mà mấy ngày qua anh bận rộn trăm công nghìn việc vì phải đấu giá mảnh đất nằm gần biển Quản Anh và sắp xếp mọi công việc trong tốc độ nhanh.
Bây giờ dự án đã sắp thi công, chỉ chờ chọn ngày mà thôi.
Tiêu Sở Hoành không ngại nói cho cô biết dự án: "Em còn nhớ lúc chúng ta nói chuyện với Kỷ Nhược Thiên chứ?"
Vân San được gợi ý thì nhớ ra ngay, hèn gì thấy quen tại thì ra đã từng nghe đến."Thì ra là vậy! Vậy có thể hiểu Kỷ Nhược Thiên là bạn?"
Kỷ Nhược Thiên! Một cái tên khiến cho cô không thể đoán ra được ý đồ của hắn đối với Tiêu Sở Hoành.
Vì cô không hiểu quan hệ giữa hai người họ là gì.
Vì cô cũng chẳng biết anh có ý định gì trong công việc của mình.
Anh chưa từng chia sẻ chuyện công việc của mình, có lẽ anh sợ cô lo lắng cho anh.
Vân San làm sao không hiểu được chứ?
Cô nguyện làm hậu phương vững chắc cho anh, nguyện đợi anh đi làm về, than thở với cô rằng anh mệt mỏi, anh cần được giải tỏa.
Cô nguyện chờ anh sẵn sàng san sẻ chuyện công việc với anh.
Nhưng có lẽ, chuyện tốt nhất chính là không trở thành gánh nặng của anh.
Vân San nghĩ đến chuyện ở cục cảnh sát lần trước, lúc nghe tin Phạm Thị bị tố trốn thuế.
Cô liền nghĩ đến anh, có lẽ anh đã nhúng tay vào, có lẽ anh không muốn nói đến, nhưng cô ngầm khẳng định chỉ có anh mới có khả năng đó.
Tiêu Sở Hoành thấy cô ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ, không để tâm, liền nâng mặt cô lên rồi hôn sâu.
Nụ hôn khiến cô tỉnh táo, chưa kịp nói gì thì đã nghe anh trả lời
"Không thể coi là bạn, cũng chẳng phải là kẻ thù không đội trời chung!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...