Cô dẫn Lâm Hi đi vào phim trường, gặp gỡ vài người quen, Lý Huyền giới thiệu từng người cho Lâm Hi: “Đây là biên kịch của 《 Nịnh thần 》, Hà Thước, đây là phó đạo diễn, Hứa An…”
Cả đường đi, giới thiệu rất nhiều người, đáng tiếc Lâm Hi là tên mù mặt, không nhớ nổi bất cứ ai.
Tổng đạo diễn Ngải Gia, cũng coi như là đạo diễn rất nổi tiếng trong nghề, đạo diễn không ít bộ phim danh tiếng, nhận được vô số giải thưởng lớn quốc tế, nhưng không theo dòng thị trường, ông chú trọng vào chất lượng phim, rất nhiều hình ảnh có ý nghĩa sâu xa, người xem phải tinh tế cảm nhận mới hiểu được, ở thị trường phim trong nước, đa số mọi người đều thích những bộ phim được đầu tư lớn và quảng cáo rầm rộ, nên cũng không đắt khách.
Mà bộ phim 《 Nịnh thần 》này, nếu mời Ngải Gia đến chỉ đạo quay phim, dĩ nhiên sẽ chú trọng đầu tư vào chất lượng phim.
Phân cảnh thử vai, được coi là tình tiết linh hồn của cả bộ phim, nói về Bạch Thương mười bảy tuổi cùng bạn tốt Tần Diệu đi du ngoạn đến sa mạc phía Bắc, tránh thoát được một kiếp nạn, sau khi y trở về, biết được toàn bộ phủ đệ Bạch gia đã bị tịch thu tài sản rồi xử trảm, giữa trời mưa to, y trải qua nỗi đau thương và căm phẫn cực độ, cuối cùng lột xác, hoàn toàn trở thành phản diện, từ nay về sau, đối với nam chính Tần Diệu như nước với lửa.
Toàn bộ tình tiết này phải dựa vào diễn viên dùng tâm để thể hiện ra, đúng là vô cùng thử thách kỹ thuật diễn.
Trước đây khi Lâm Hi quay MV, Lý Huyền phát hiện ra anh có thiên phú diễn xuất, nhưng dù sao quay MV không giống với đóng phim, không khỏi đổ mồ hôi thay anh.
Nhà tạo mẫu hóa trang cho Lâm Hi, hóa trang anh thành bộ dáng Bạch Thương mười bảy tuổi, từ phòng hóa trang đi ra, Lý Huyền nhìn anh, cả người đều ngẩn ngơ, lúc này Lâm Hi mặc một bộ trường bào tay rộng màu đen, khuôn mặt phấn điêu ngọc mài (1) tựa như thần tiên, ánh đèn trên đỉnh đầu phác họa khuôn mặt góc cạnh của anh, quả thật đẹp đến mức cô phải nín thở!
Không chỉ Lý Huyền, sau khi nhân viên công tác ở đây chú ý tới Lâm Hi, đều không khỏi ngây ngẩn cả người! Đồng thời trong lòng dâng lên một cảm giác, người này, không phải là tiểu công tử Bạch Thương từ trong kịch bản đi ra sao?
Bạch Thương trong sách, thời trẻ có tính cách yếu đuối, thiên về dịu dàng của phái nữ, như một viên ngọc đẹp, không có tì vết, mười lăm tuổi trưởng thành, người từng gặp công tử Bạch Thương, không khỏi giật nảy mình, khí chất như vậy, lại vừa khéo đối lập với Tần Diệu anh tuấn uy vũ.
Giờ phút này nhìn thấy Lâm Hi thử vai, Lý Huyền mới thật sự muốn cảm thán, đừng nhìn ngày thường anh mang bộ dáng côn đồ, mở miệng một tiếng đệch mợ, thật ra bản chất anh vẫn là một người trẻ tuổi đẹp trai đến mức… Làm người ta hận không thể nhào lên ăn sạch sẽ!
Thật tươi ngon.
Bây giờ, Bùi Tử Hạ cũng đã hóa trang xong đi ra, lúc này nhìn Bùi Tử Hạ, vị tiểu công tử cổ trang này, mọi người đều cảm thấy mất đi vẻ đẹp và ánh sáng vốn có.
Đúng là, có đẹp hay không, đẹp tới mức độ nào, đều có thể so sánh.
Bên Bùi Tử Hạ dường như đã xảy ra chút mâu thuẫn với phó đạo diễn, chỉ thấy anh ta ngồi dựa trên ghế, cầm quạt xếp chỉ vào một phó đạo diễn: “Chờ cái gì mà chờ, thời gian của tôi rất quý giá.”
“Bởi vì có một nghệ sĩ cũng đến thử vai đã hóa trang xong ra trước, lập tức phải bắt đầu rồi, cho nên… Mong anh tạm thời đừng nóng nảy, không phải chờ quá lâu đâu.” Một nữ phó đạo diễn trấn an Bùi Tử Hạ.
“Có phải mấy người còn chưa hiểu rõ tình hình đúng không?” Bùi Tử Hạ liếc Lâm Hi đang làm công tác chuẩn bị một cái, châm biếm: “Tôi đồng ý tới diễn 《 Nịnh thần 》 là may mắn của mấy người, kết quả tới mấy người lại nói tôi phải thử vai, được thôi, thử thì thử, không ngờ còn mang một tên ca sĩ mới đến đây so với tôi, nếu có ý định bắt chẹt tôi, muốn giảm thù lao đóng phim, vậy thì hợp tác giữa chúng ta không thể tiến hành.”
Thật là ngông cuồng!
Đúng lúc này, một phó đạo diễn khác vội vàng đi tới, muốn thương lượng với Lâm Hi, nếu không để Bùi Tử Hạ thử vai trước.
“Đạo diễn Trương, nếu chúng tôi tới trước, không thể để ai đó cáu kỉnh chơi đùa, cho anh ta thử vai trước chứ? Thời gian của ai mà không quý giá? Cho dù là người mới, cũng là nghệ sĩ mới mà truyền thông Thịnh Ngu chúng tôi dốc hết sức đầu tư, các anh cho rằng chúng tôi là quả hồng mềm muốn bóp thì bóp à?”
Tuy Lý Huyền không hoạt động trong giới phim ảnh, nhưng lại là nhân vật vô cùng quan trọng trong giới âm nhạc Hoa Ngữ, ở đây không có mấy ai không biết đến cô, hơn nữa sau lưng cô là truyền thông Thịnh Ngu, cũng là công ty đứng đầu tuyệt đối không thể chọc vào trong nghề.
“Đúng vậy.” Lúc này Ngải Gia nói chuyện: “Không có quy củ sao thành được phép tắc, trong đoàn phim của tôi, không có người mới hay người nổi tiếng, mọi người đều phải đối xử bình đẳng, ai không vui, vậy thì cút đi.”
Ngải Gia là đạo diễn, cũng là nghệ thuật gia, tính tình của ông rất kỳ quặc, cũng rất kiêu ngạo, yêu ghét rõ ràng.
Đúng lúc này, người vốn trước sau như một là Lâm Hi đột nhiên mở miệng: “Để anh ta thử trước đi, tôi đọc lại.”
Lý Huyền kinh ngạc nhìn về phía anh, làm người ta giật mình, tên nhóc này, thế mà lại chịu lùi bước? Có thể chiếm được tiện nghi trên tay Lâm Hi, chuyện này còn nhỏ hơn cả tỷ lệ trúng vé số!
Lâm Hi xoay người ngồi trở lại ghế, tiếp tục đọc tiểu thuyết. Khi Bùi Tử Hạ đi ngang qua người Lâm Hi, khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ ai cũng dám chạy tới đóng phim, giới nghệ sĩ sớm hay muộn cũng hỏng.”
Lâm Hi mắt điếc tai ngơ trước lời châm chọc của anh ta, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên một chút.
Không khoa học, vô cùng không khoa học… Lý Huyền âm thầm quan sát Lâm Hi, tên nhóc này không thật sự bị mất bình tĩnh đấy chứ? Bùi Tử Hạ bắt đầu tiến vào tâm trạng của nhân vật, Lâm Hi buông kịch bản quan sát anh ta, biểu cảm rất nghiêm túc. Trong lòng Lý Huyền tự dưng bồn chồn…
Trong kịch bản, phân khúc này không nói cho bọn họ biết nên diễn như thế nào, đạo diễn cố tình thử kỹ thuật diễn của hai người, thế nên chỉ cho bọn họ khung cảnh, để bọn họ tự do phát huy những gì mình hiểu.
Từ khi Bùi Tử Hạ debut tới nay luôn đóng phim cổ trang, cho nên vừa tiến vào trạng thái đã lập tức phát huy, dễ dàng trở thành Bạch Thương, biết được chân tướng mọi chuyện, y chạy đến trước cổng lớn của phủ đệ, nhìn giấy niêm phong dán trên cửa, tịch mịch tiêu điều, cha mẹ vì tội danh mưu nghịch mà chết bất đắc kỳ tử, ngay cả thi thể cũng không còn, thậm chí cũng không được lập linh vị, Bùi Tử Hạ dang hai tay, ngửa mặt lên trời thét dài, mắt như muốn nứt ra, nước mắt từ trong hốc mắt không ngừng chảy xuống: “Tại sao!” Y gào to về phía không trung: “Tại sao lại đối xử với ta như vậy!”
Đó là lời chất vấn ông trời, chống lại số phận bất công! Khàn cả giọng như thế, giống như muốn đem toàn bộ sức lực trong cơ thể trút ra. Lý Huyền không khỏi nổi da gà, đúng là vô cùng chuyên nghiệp! Bảo sao Bùi Tử Hạ này lại có bộ dáng cuồng vọng, thật sự do kỹ thuật diễn trâu bò.
Lâm Hi… Thật sự có thể so sánh với anh ta ư?
Phân cảnh tiếp theo, Tần Diệu lên sân khấu, diễn viên đóng vai Tần Diệu, vẫn chưa được chọn, dù sao cũng là vai chính, cần phải suy xét kỹ càng, cho nên tạm thời để một vai nam phụ khác vào thay thế, chủ yếu chỉ để xem biểu hiện của Bạch Thương.
Nhìn thấy Tần Diệu, Bùi Tử Hạ rút bội đao bên hông ra, chỉ vào Tần Diệu, phẫn nộ chất vấn: “Tại sao! Tại sao lại đối xử với ta như vậy!”
“Huynh nghe ta giải thích.” Trên mặt Tần Diệu tràn ngập vẻ đau lòng: “Trước đó ta cũng không biết rõ tình hình, là phụ thân đại nhân…”
“Ta không nghe!” Bùi Tử Hạ lấy kiếm chỉ vào Tần Diệu, giọng điệu quyết tuyệt: “Ta hận ngươi! Hôm nay ta không giết được ngươi! Nhưng sớm hay muộn cũng có một ngày! Ta sẽ khiến ngươi chết dưới kiếm của ta!” Y phẫn nộ như vậy, tất cả mọi người trong phim trường cũng bị cuốn vào.
Lý Huyền liếc Lâm Hi, lại phát hiện Lâm Hi xem đến phân cảnh này, không ngừng lắc đầu.
Anh có vẻ hoang mang.
Bùi Tử Hạ kết thúc thử vai, tốt hay không tốt, đạo diễn Ngải Gia vẫn chưa nói gì, mà lại nói: “Người tiếp theo.”
Bùi Tử Hạ vô cùng tự tin, hôm nay anh ta cố ý khoe kỹ thuật diễn, đè ép khí thế của người mới, nên lúc thử vai vô cùng nhập tâm, dồn toàn bộ tình cảm vào, nước mắt nói đến là đến, khiến nhân viên công tác ở đây tấm tắc khen thưởng.
Có anh ta gắng sức diễn biểu cảm như vậy, bất kể Lâm Hi diễn như thế nào, chỉ sợ sẽ thành bắt chước, ngược lại làm người xem cảm thấy nhạt nhẽo.
Lý Huyền không khỏi đổ mồ hôi thay Lâm Hi, mà Bùi Tử Hạ cũng không vội vã như trước đấy, mà lại ngồi xuống, có vẻ muốn xem Lâm Hi thử vai.
“Bắt đầu đi.” Đạo diễn ra lệnh một tiếng, các khâu đều chuẩn bị, Lâm Hi mặc một bộ trường bào màu đen, từ trong khung cảnh lá rụng lả tả hiu quạnh đi tới, vừa mới diễn, Lý Huyền đã nín thở, mỗi một bước của anh, đều rất ổn định, nhưng lại có thể nhìn thấy, trong vững vàng lại có lộn xộn lảo đảo, giống như đang nhẫn nhịn, nhưng cảm xúc kia quá mãnh liệt, không một tiếng động mà toát ra thông qua động tác của anh.
Bạch Thương run rẩy đi đến trước cổng lớn dán giấy niêm phong, không dừng lại, mà tiếp tục đi lên phía trước…
Qua rồi! Lý Huyền không khỏi nắm chặt bàn tay đầy mồ hôi, hay là căng thẳng quá, đi qua cũng không biết…
Nhưng đúng lúc này, Bạch Thương đột nhiên khựng bước, sau đó thất hồn lạc phách xoay người lại, ngước mắt, nhìn về phía tấm hoành phi ghi Bạch thị phủ đệ, động tác ngước mắt kia, chứa đầy đau thương rồi lại bị y cố tình đè xuống, nhuộm đẫm đến mức không thể hồi phục, trong nháy mắt bóp chặt lấy tim mọi người.
Đạo diễn Ngải Gia ngồi thẳng người, nhìn người trong màn ảnh, khóe miệng thoáng cong lên: “Có ý tứ.”
Theo tiếng nhạc dồn dập vang lên, cảm xúc của Bạch Thương cũng lên đến cao trào, Lâm Hi không giống như Bùi Tử Hạ, ngửa mặt lên trời thét dài thậm chí rơi lệ đầy mặt.
Bóng dáng Bạch Thương run rẩy, chợt trực tiếp quỳ xuống!
Quỳ gối dưới tấm hoành phi của Bạch phủ đã từng được vinh sủng độc nhất vô nhị, suốt một phút đồng hồ, anh gần như không nhúc nhích, cúi đầu, nhắm mắt lại, cứ như vậy… Quỳ trên mặt đất.
Giống như đêm mưa vào rất nhiều năm trước, anh quỳ gối trước cổng biệt thự trống trải, suốt một đêm!
Tim Lý Huyền đột nhiên bị bóp chặt, dường như Bạch Thương lúc này, chính là Lâm Hi khi đó, sau khi trở về, đối mặt với chuyện bố mẹ chết thảm, anh biết chấp nhận như thế nào?
Anh không khóc, một giọt nước mắt cũng không có…
Bởi vì bắt đầu từ khi đó, trái tim anh đã không còn cảm nhận được đau đớn.
Đúng lúc này, Tần Diệu xuất hiện, y đi tới, nâng Bạch Thương đang quỳ dưới đất lên, Bạch Thương ngẩng đầu nhìn y một cái, ánh mắt hai người đan vào nhau, cảm xúc phức tạp dâng lên, không chỉ có nỗi căm hận tột cùng, trong hận, còn có tình yêu… Người kia, là mục tiêu từ nhỏ của y, một lòng theo đuổi! Đó là người trong lòng y!
Trong khoảnh khắc Tần Diệu nâng y dậy, tay Bạch Thương đột nhiên cầm chuôi kiếm bên hông, mũi kiếm cọ xát vỏ kiếm phát ra tiếng chói tai khiến người khác phải giật mình, nhưng, khi kiếm rút ra được một nửa, tay Bạch Thương lại đột nhiên dừng lại.
Tim mọi người, lại bị động tác của anh bóp chặt lần nữa, anh định làm gì?!
Bạch Thương chợt hất tay Tần Diệu ra, xoay người đi, sau khi lảo đảo vài bước, đột nhiên dừng bước, ngay sau đó trường kiếm lại được tuốt ra khỏi vỏ, chợt cắm xuống đất! Cứ như vậy, bóng dáng y dần dần biến mất, mà trường kiếm đón gió, biểu thị công khai y với y không độ trời chung.
Có lẽ đây mới là quỹ đạo tâm lý chân chính của Bạch Thương, từ đầu đến cuối, Lâm Hi không nói một lời thoại nào, nhưng giây phút này… Không tiếng động thắng có tiếng động.
Hết chương 45
(1): Phấn điêu ngọc mài (粉雕玉琢) gương mặt đẹp như tượng điêu khắc, làn da mịn như viên ngọc được mài giũa.
Lời editor: Chậc chậc, nếu tớ nghĩ không nhầm thì bạn Hi đang đóng phim tình huynh đệ thì phải:v Lại còn “người trong lòng y” nữa chớ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...