Cưng Chiều Em Nhất

Edit: Thanh Hưng

"Đưa ra nước ngoài? Đưa đi đâu thế? Sao một chút tin tức cũng không có chứ?" Cát Phương Hoa rất kinh ngạc.

Hạng Quốc Khải bảo vợ đừng kích động: "Bà cẩn thận vết thương," ông nói, "Cụ thể thế nào tôi cũng không biết, không chỉ Sầm Úy, nghe ý tứ của Bá Niên, về sau cũng muốn đưa Hề Tễ ra nước ngoài."

Cát Phương Hoa giật mình: "Ông ấy đây là...... Có ý gì?"

"Môi hở răng lạnh," Hạng Quốc Khải hơi xúc động nói, "Đây là cho hai anh em A Duy và Hề Hi một câu công bằng. Về sau Hề thị sẽ không có phần của Hề Tễ."

"Cũng không nghe thấy Hề Hi nhắc tới," Cát Phương Hoa cũng đi theo than thở, "Đây là chuyện gì thế!"

"Có thể Hề Hi còn chưa biết, con nhóc kia có bao nhiêu ghét Sầm Úy bà cũng biết, con bé có bao giờ chủ động đi để ý Sầm Úy chưa?"

"Nói cũng phải, chỉ là lần này Bá Niên có thể tỏ thái độ rõ ràng cũng không tệ, không giống trước kia, luôn là dàn xếp ổn thỏa. Khoảng thời gian trước nghe nói ông ấy còn đưa người nhà họ Sầm vào trong tổng công ty, tôi còn sợ sẽ xảy ra biến cố gì."

Hạng Quốc Khải cười cười: "Bá Niên vô cùng khôn khéo, ông ấy làm việc luôn có thâm ý."

"Có thâm ý gì, tôi thấy chính là ở không đi gây sự."

"Người nào ở không đi gây sự?" Hạng Trác đẩy cửa đi vào, vừa đúng lúc nghe được câu này thì tò mò hỏi.

Cát Phương Hoa trừng mắt nhìn anh ta: "Đi vào cũng không biết gõ cửa, Đông Đông đâu?"

"Thằng bé vừa về đã kêu đói, chị Trần đang cho nó ăn cơm ở dưới lầu. Mẹ, người mới vừa rồi nói gì với cha đó?"

"Không nói gì, sao con tò mò thế?" Từ lúc Hạng Trác ly hôn, Cát Phương Hoa vẫn không vừa lòng với đứa con trai này, hiện tại đã tốt hơn một chút, thời gian trước ngay cả nhà cũng không cho ở, chỉ giữ cháu trai lại.


Hạng Trác quẹt quẹt cái mũi, có chút bất đắc dĩ, Hạng Quốc Khải nói: "Ta và mẹ của con đang nói tới chú Hề, con là tiểu bối, đừng hỏi." Còn nói: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, sao A Việt và Hề Hi vẫn còn chưa đến? Con gọi điện thoại cho bọn họ đi."

Hôm nay là sinh nhật Cát Phương Hoa, bởi vì phẫu thuật còn chưa khỏi hẳn nên cũng không làm gì nhiều, chỉ có gia đình tụ tập lại một chỗ cùng nhau ăn cơm chúc mừng, ngay cả Hề Bá Niên cũng không mời, chủ yếu là vì gần đây Cát Phương Hoa nhìn Hề Bá Niên cũng không thuận mắt.

Sauk hi ở trên giường thổi cây nến trên bánh ngọt, Hạng Quốc Khải để bọn tiểu bối xuống lầu ăn cơm, ông ở trên lầu với bạn già. Hề Hi thừa dịp không ai chú ý lập tức quẹt bơ lên mặt Cát Phương Hoa, Cát Phương Hoa giận trách: "Cái đứa bé này!" Hề Hi cười ha ha: "Bôi lên mặt, về sau cũng ngọt ngọt ngào ngào." Cô mới vừa nói xong, trên mặt mình đã bị Hạng Dĩnh bôi, sau đó Hạng Trác cũng muốn bôi cha, nhưng lại bị em trai Hạng Việt ngăn cản, mình ngược lại bị anh rể (L^Q^D) quẹt mấy đường, mấy đứa nhóc thấy người lớn ồn ào cũng vỗ tay cười ha ha, trong lúc nhất thời trong phòng cực kỳ náo nhiệt.

Sau khi đuổi hết người ra, Cát Phương Hoa vừa nhận lấy khăn lông ướt chồng đưa tới để lau mặt, vừa cười nói: "Con nhóc Hề Hi này chính là quỷ linh tinh, con bé ở nơi nào thì nơi đó đều không thiếu được tiếng cười."

Hạng Quốc Khải đang tìm quần áo trong tủ quần áo để thay, nghe vậy cười nói: "Đứa bé kia rất tốt, mấy ngày nữa tôi sẽ đi tìm Bá Niên, để hai đứa bé mau chings kết hôn. Qua năm A Việt đã 30 rồi, không còn nhỏ tuổi nữa."

Lời này rất được lòng người, Cát Phương Hoa cũng rất đồng ý, gật đầu nói được, không quá hai ngày đã cùng bạn già đi tìm Hề Bá Niên.

Hề Hi bên này thì sao? Lúc mới biết được tin tức Sầm Úy bị đưa ra nước ngoài từ anh trai cũng rất kinh ngạc: "Chuyện khi nào? Sao em một chút cũng không biết?"

Hề Duy nói thời gian, sau đó nói: "Cha tính toán qua đợt này cũng đưa Hề Tễ ra nước ngoài, về sau đều không cho bọn họ trở lại."

"Bà ta sẽ không náo?"

"Ầm ĩ thế nào được?" Hề Duy cười lạnh: "Trong tay chúng ta có Trần Cương, ngồi tù hay là ra nước ngoài sống cuộc sống ưu việt, là em em sẽ chọn cái gì? Sầm Úy luôn luôn ích kỷ lại khôn khéo, rất biết nên lấy cái gì bỏ cái gì, biết rõ nên làm thế nào là tốt nhất, huống chi cha cũng đồng ý để Hề Tễ sống cùng với bà ta."

"Anh," nét mặt Hề Hi có chút phức tạp, "Đây là cha cho anh một câu công bằng?"

"Xem như thế đi," Hề Duy sờ sờ đầu dưa của em gái, trầm ngâm nói, "Chẳng qua anh đoán, chuyện nhà họ Sầm...... Có thể sẽ có kết quả."

"Kết quả?" Cô vô thức lặp lại, nhưng thật ra thì trong lòng đã có suy đoán. Hề Duy gật đầu, đưa ra thời gian: "Năm sau thôi."

Lời của anh ta tựa như lời tiên đoán, cuối tháng hai năm sau, đột nhiên nhà họ Sầm bị tuôn ra scandan rửa tiền bẩn, chuyện xảy ra sau đó quả thật như sét đánh nhanh không kịp đỡ, đại chúng còn chưa kịp phản ứng, chuyện đã chuẩn bị kết thúc.


Nhà họ Sầm bị mất tất cả tài sản phi pháp đoạt được, nhưng tang vật lại không rõ tung tích. Công ty bị niêm phong, hai anh em nhà họ Sầm bị bắt, hai người luôn miệng nói là bị Hề Bá Niên sai sử, đáng tiếc lại không thể cung cấp bất kỳ chứng cứ nào. Mà Hề Bá Niên bởi vì làm người quá thành công, những năm này hình tượng đối với bên ngoài vẫn rất tốt, cho nên đại chúng đều cảm thấy đây là người nhà họ Sầm tùy tiện vu cáo. Phải biết nhà họ Hề rất giàu có, quy củ kiếm tiền cũng xài không hết rồi, cần gì mạo hiểm làm nghề nghiệp nguy hiểm này? Dù sao người tin tưởng không có nhiều. Coi như cảnh sát có nghi ngờ nhưng không có chứng cứ, lại có các cơ quan cấp cao khắp nơi làm áp lực, cho nên cuối cùng chuyện này nên cũng không giải quyết được gì, chỉ có nhà họ Sầm thê thảm trả giá cao.

Hề Hi đã không biết nên phản ứng thế nào, lần đầu tiên cô sinh ra tâm lý sợ hãi với chính cha ruột của mình. Kia giống như mãnh thú ẩn núp, không cẩn thận có thể thoát ra ngoài gieo họa cho nhân gian.

Nhưng dù sao đó cũng là cha ruột, mà cha ruột lại gây tai họa cho người thiếu chút nữa thì lấy mạng anh trai cô. Cho nên trong lòng cô phức tạp là có thể tưởng tượng được. Một bên là đạo đức gò bó, một bên là hả lòng hả dạ, nếu như dùng ngôn ngữ biểu đạt, là không biểu đạt ra được, chỉ có thể tự rối rắm.

Tháng sáu, Hề Bá Niên ly hôn với Sầm Úy, tựa như trước đó Hề Duy đã nói qua, người đàn bà này ích kỷ lại khôn khéo, hiểu nhất là nên lấy cái gì bỏ cái gì. Huống chi ngay cả bà ta cũng không tin là Hề Bá Niên chỉ điểm hai anh trai rửa tiền bẩn, chỉ cảm thấy là anh trai thầm hận nhà họ Hề không ra mặt giúp đỡ cho nên mới nói xằng nói bậy. Hơn nữa chính bà ta cũng có nhược điểm bị nắm được, cho nên cuối cùng cảm thấy dẫn theo con trai ra nước ngoài sống cũng không có gì không tốt, ít nhất cuộc sống vô lo, thanh tịnh, lại không cần lo lắng bị người nhà mẹ đẻ quấy rầy, cũng không cần sầu lo sẽ có tai ương lao ngục.

Chuyện ly dị, lý do công bố ra ngoài là tính tình không hợp. Đương nhiên những lời nói vô nghĩa này không ai tin, trong lúc nhất thời rất oanh động, suy đoán xôn xao. Phải biết năm đó vở kịch tam giác cẩu huyết của Hề Bá Niên và vợ trước còn có Sầm Úy này không biết là đề tài câu chuyện cho bao nhiêu người trong lúc trà dư tửu hậu, đã nhiều năm, lại không nghĩ rằng kết cục cuối cùng lại là như thế, rất nhiều người cảm khái, cũng có rất nhiều người vui vẻ, dù sao tiểu tam thượng vị vĩnh viễn là nỗi đau của chính thất.

Gần đây Hề Hi ở công ty không cẩn thận là có thể nghe được công nhân viên bàn luận xôn xao. Cô có chút phiền não, vừa vặn hôm nay Thẩm Vi đến công ty tìm Hề Duy nên đơn giản tan tầm trực tiếp rời đi.

Lái xe đến bệnh viện tìm Hạng Việt. Hạng Việt đang xem tài liệu về bệnh nhân ở trong phòng làm việc, thấy vị hôn thê đại giá quang lâm, rất vui mừng. Đứng lên rót nước cho cô uống..., còn hỏi: "Em trốn việc, anh em có biết hay không?"

"Em đây là người không biết quy củ như thế sao, dĩ nhiên đã hỏi qua rồi~" Cởi giày cao gót, Hề Hi xoa xoa chân: "Ở trong công ty nơi nào cũng có thể nghe được người khác bát quái chuyện nhà em, ông ông ông giống như con ruồi, phiền chết được."

Hạng Việt đặt chén nước vào trên khay trà, đi tới giúp cô xoa chân, cười nói: "Còn có người dám bát quái chuyện nhà em ở ngay trước mặt của em sao? Lá gan không nhỏ nha."

"Không phải trước mặt em," cô than thở, "Chỉ có thể trách tai em quá thính. Thật ra thì nếu như những chuyện này không phải là chuyện trong nhà em, em cũng rất vui lòng bát quái, rất cẩu huyết lại khó đoán mà." Cô lại buông tay một cái hỏi: "Những chuyện này có ảnh hưởng tới anh không?"

"Sao có thể ảnh hưởng đến anh được?" Tay Hạng Việt dần dần không thành thật, từng chút một leo lên lòng bàn chân Hề Hi: "Hề Tễ đã đưa đi chưa?"

Cô gật đầu: "Ừ, sáng nay đưa đi. Thật ra thì suy nghĩ một chút, Hề Tễ cũng thật đáng thương," Hề Hi khó được lúc dịu dàng nhắc tới em trai khác mẹ như vậy, "Nó vẫn còn là một đứa bé thôi, về sau cuộc sống đều phải ở nước ngoài, thế mà lão thủ lĩnh nhà em cũng bỏ được."

Hạng Việt không đa sầu đa cảm giống cô: "Từ kết quả mà suy xét, đây là kết cục tốt nhất. Đến nước ngoài sống, dù sao cũng hơn ở lại trong nước bị người nhìn bằng ánh mắt khác." Dù sao scandan nhà họ Sầm thật sự quá oanh động, khả năng trong vài năm tới người ta cũng sẽ không quên được.


Hề Hi trầm mặc một hồi, sau đó đá anh một cước: "Tay anh để chỗ nào vậy?"

Hạng Việt cười cười, tay vẫn còn đang chậm chạp trượt lên. Hề Hi rút chân lại, giận mắng một câu: "Lưu manh!"

"Anh năm nay 30 rồi."

Lời này đúng là ông nói gà bà nói vịt, trên mặt Hề Hi đầy dấu chấm hỏi, Hạng Việt lấy chiếc nhẫn kim cương từ trong túi ra, kim cương không coi là nhỏ, nhưng cũng không có quá khoa trương, nhẫn bạch kim, thiết kế đơn giản lại xinh đẹp.

"Kết hôn đi."

Đột nhiên xuất hiện cầu hôn như vậy, Hề Hi sợ run một lúc lâu mới phản ứng được, sau đó có chút bất mãn: "Bác sĩ Hạng, anh cầu hôn thế này cũng quá tùy tiện rồi?!" Ngay cả bó hoa bình thường cũng không có, chứ đừng nói là 999 đóa hoa hồng!

"Thật ra thì vốn dĩ anh cũng không định cầu hôn ngay bây giờ," ánh mắt Hạng Việt nhu hòa nhìn cô, "Về việc cầu hôn, anh đã nghĩ gần một tháng," thấy cô bỗng chốc trợn to mắt, anh cười cười, "Thiết kế rất nhiều phương án cầu hôn, muốn cho em một lễ cầu hôn khó quên. Trước khi em tới, trong đầu anh vẫn đang nghĩ là cầu hôn ở trên thuyền tốt hay là mở par¬ty hay là điều gì đó đặc biệt hơn chút, ví như cầu hôn dưới đáy biển?" Lại tự mình cười một tiếng: "Nhưng mà bây giờ anh không muốn chờ, Hề Hi, những thứ nghi thức kia nếu như em thích, về sau anh bổ sung có được hay không, hiện tại đeo nhẫn lên trước đã, hả?"

"Em thế nào lại có cảm giác anh đang tay không bắt sói trắng đây?" Chính mình lại là con sói ngốc kia.

Hạng Việt đã nắm tay thận trọng đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út của cô: "Ngoan, ngày mai chúng ta đi lĩnh chứng trước có được hay không?"

Khóe miệng Hề Hi giật giật, cảm thấy tình tiết vở kịch này không đúng, cô chỉ là tìm bạn trai xin an ủi rất bình thường, làm sao bây giờ lại trở thành sắp kết hôn rồi thế?

"Anh như vậy sẽ làm em cảm thấy mình rất hạ giá." Cô cố ý thở dài.

Hạng Việt ôm cô vào trong ngực: "Anh cho em tất cả sản nghiệp trên danh nghĩa của anh."

"Ha ha."

"Vậy thì lát nữa chúng ta sẽ thông báo cho người nhà mình?"

"Hạng Việt, anh quá gian trá rồi!"


Anh hôn một cái lên môi cô, lại nắm tay của cô đè vào bụng dưới của mình, mặt của Hề Hi bỗng chốc đỏ bừng, hung hăng trừng anh một cái. Hạng Việt vô tội nhìn thẳng vào mắt cô, bày tỏ mình nhịn thật vất vả. Dù sao nói yêu thương lâu như vậy mà chỉ có thể nhìn không thể ăn, đối với một người đàn ông vừa vặn đến tuổi tinh lực dồi dào mà nói, thật sự rất khó nhịn.

Vì vậy chuyện này cứ đần độn u mê mà trở thành ván đã đóng thuyền như thế. Hề Hi suy nghĩ một chút, cũng không nói thêm gì nữa. Cái này giống như là nước chảy thành sông, cùng Hạng Việt bước sang một giai đoạn mới, chính là lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết. Năm ngoái đã đính hôn, nên việc (di,da,l,qy,do) kết hôn năm nay người hai nhà cũng đã sớm thương lượng xong, về phần lễ cầu hôn lãng mạn náo nhiệt kia, thật ra thì cô cũng không phải rất để ý, tình cảm đến, chuyện thêm gấm thêm hoa trở nên không hề quan trọng như vậy nữa.

Buổi tối Hề Hi và Hề Duy nói đến chuyện buổi chiều Hạng Việt cầu hôn, Hề Duy nghe xong thì trầm mặc.

"Anh?"

Cô cẩn thận nhìn anh trai mình, bắt đầu nghĩ, có phải là mình đồng ý quá nhanh rồi không? Nên để Hạng Việt cầu thêm mấy lần nữa chứ?

Hề Duy nhìn cô, một hồi lâu, đột nhiên than thở: "Chuyện này anh sẽ thương lượng với cha."

"A," Hề Hi gãi gãi đầu, "Hôn lễ của anh và Thẩm Vi chuẩn bị thế nào rồi?" Cô cảm thấy phải trả lễ lại, nên đúng lúc quan tâm chuyện anh trai mới đúng.

Hề Duy nói tạm được: "Ngày mai sẽ đi chụp hình cưới." Nhìn ra được anh ta cũng không cảm thấy rất hứng thú với đề tài này, giọng nói nhàn nhạt.

Hề Hi nháy mắt mấy cái, ừ một tiếng: "Cái đó, anh, em muốn tự gây dựng sự nghiệp một chút, có được hay không?"

"Có kế hoạch rồi sao?"

"Ặc, còn không có, chỉ là đã có ý tưởng."

"Em đưa một bản kế hoạch cho anh, sau khi anh xem qua nếu như cảm thấy có thể thì sẽ đầu tư."

Vốn dĩ cô muốn nói là không cần anh ta đầu tư, trước kia cha cô đã nói sẽ bỏ tiền rồi. Nhưng lúc này nhìn ra tâm tình anh trai không tốt, cũng không dám nói những thứ khác nữa, gật đầu một cái bày tỏ đã biết.

Hai anh em đều tự mình trầm mặc một hồi, Hề Hi đột nhiên hỏi: "Tiền nhà họ Hạ...... Ừm, cho sao?" Từ lúc chuyện nhà họ Sầm lộ ra ngoài đến bây giờ đã gần bốn tháng, hai anh em nhà họ Sầm bị phán tù chung thân, chuyện sau đó cô vẫn không hỏi tới.

Trong lòng giống như có một bí mật, e ngại, mâu thuẫn, cho tới bây giờ, rốt cuộc mới không nhịn được mà hỏi ra.

Hề Duy từ trên ghế salon đứng lên: "Cha chưa bao giờ chịu thiệt thòi." Bỏ lại câu nói nửa thật nửa giả này, anh ta dẫn đầu đi lên lầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui