Edit: Thanh Hưng
Hề Hi giận dữ liếc anh một cái: "Anh nhìn đi, sao lại giở trò lưu manh ở chỗ này chứ? Bị người ta thấy được chưa?" Cô thì không sao cả, chỉ lo lắng sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của anh, dù sao cũng là chỗ làm việc của anh.
Hạng Việt đáp trả bốn chữ: "Khó kìm lòng nổi." Sau đó Hề Hi lập tức ngậm miệng không nói, vốn là khuôn mặt tái nhợt dần dần hiện lên nhàn nhạt ửng hồng, đẹp giống như trang điểm. Hạng Việt không nhịn được lại gần hôn một cái lên khóe miệng cô, cụng đầu vào cái trán của cô nói: "Sao anh lại thích em thế chứ?"
"Đây là lần thứ hai trong hôm nay anh nói anh thích em rồi," cô cố làm ra vẻ lạnh nhạt, "Không biết có thể xuất hiện người thứ ba không nữa."
Hạng Việt chau mày: "Người nào không có mắt như vậy?"
"Không có mắt là có ý gì?" Trong lòng suy nghĩ nếu anh nói xéo cô thì trong vòng ba ngày sẽ không thân ái với anh.
Lại nghe Hạng Việt nói: "Không có mắt dám quyến rũ vợ của anh, đây là tự tìm chết!" Anh còn làm ra hung ác o( T ︿ T)o Hề Hi cười hì hì, đẩy anh một cái: "Cái người này sao lại ba hoa thế chứ?"
Hạng Việt ôm cô vào trong ngực, ngửi hương thơm quen thuộc trên người cô, thỏa mãn hít sâu một cái: "Mẹ phẫu thuật thành công, anh rất vui mừng."
Hề Hi trong lòng mềm nhũn, vỗ vỗ vai anh: "Em đã sớm nói rồi mà, thiện hữu thiện báo, mẹ Cát khẳng định có thể gặp dữ hóa lành."
Hai người trở lại phòng quan sát, vốn dĩ có rất nhiều thân thích tụ lại thì giờ đã không còn ai nữa, Hạng Trác nói: "Chị và anh (d^d^l^q^d) rể dẫn người đi ăn cơm." Đúng, không sai, bởi vì Cát Phương Hoa bệnh tật đột phát, Hạng Dĩnh đã hòa hảo với chồng cô ấy rồi. Trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì cũng không còn ai muốn tìm hiểu nữa, dù sao hai vợ chồng có thể hòa hảo quả thật làm cho nhị lão nhà họ Hạng đều rất vui mừng.
Hạng Việt chuyển lời của bác sĩ chủ trị cho phụ huynh, biết được phẫu thuật vô cùng thành công, cũng không có hậu di chứng gì, Hạng Quốc Khải và Hạng Trác đều cực kỳ vui mừng. Hạng Quốc Khải nói liên tục mấy chữ được, sau đó đẩy đẩy Hạng Việt: "Con dẫn Hề Hi đi ăn cơm đi, ta thấy sắc mặt con bé không tốt, cơm nước xong cứ về nhà nghỉ ngơi, ở đây có ta với anh trai con trông rồi."
Hề Hi lập tức phản đối: "Người đã lớn tuổi rồi, không thể so với người trẻ tuổi chúng con được, hay là con và Hạng Việt ở lại, để Hạng Trác đưa người về." Thấy Hạng Quốc Khải muốn phản đối, lại nói: "Hơn nữa Hạng Việt là bác sĩ ở đây, có chuyện gì để anh ấy làm cũng dễ dàng hơn, người ấy à, nhanh đi ăn cơm nghỉ ngơi đi, đừng để mẹ Cát bình phục người lại bị bệnh, ặc, phi phi phi, đại cát đại lợi, dù sao người nhanh đi về nghỉ ngơi là được."
Hạng Quốc Khải thật là dở khóc dở cười, nhất là Hề Hi phi phi đặc biệt buồn cười, trong lòng ông cảm động, cũng không kiên trì, dịu dàng nói: "Vậy ta đi về trước, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại, đừng nói dối."
"Người thật là dài dòng, biết rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi, con sẽ ở lại chỗ này nhìn chằm chằm ~" Vừa nói vừa đẩy người đi tới thang máy, Hạng Quốc Khải bày ra dáng vẻ không thể làm gì, nhưng nhìn ra được tâm tình của ông cực tốt.
Mọi người đi rồi, Hạng Việt để Hề Hi đến ngồi xuống chiếc ghế bên ngoài phòng quan sát, anh nhìn đồng hồ, đã sắp một giờ chiều: "Gọi đồ ăn bên ngoài đi, hiện tại phòng ăn bệnh viện cũng không còn gì để ăn đâu."
"Bác sĩ Hạng, anh là người không bao giờ ăn cơm ở nhà ăn bệnh viện thì làm sao biết được hiện tại không còn gì để ăn?" Cô cố ý làm trái lại: "Em còn thật muốn nếm thử cơm ở nhà ăn một lần đấy, anh đi mua cho em nha ~"
Hạng Việt khom lưng xoa xoa cái mũi của cô: "Đừng làm rộn, anh gọi đồ ăn ở Quý Phi Lâu, không phải em rất thích bánh yam nhà bọn họ làm sao?"
Giữa cơm tập thể và Quý Phi Lâu Hề Hi lập tức lựa chọn Quý Phi Lâu. Lúc đợi món ăn, Hề Duy gọi điện thoại nói muốn đưa cơm trưa tới đây, hỏi cô muốn ăn cái gì.
"Không cần đâu anh, Hạng Việt gọi thức ăn ở Quý Phi Lâu rồi, lập tức đưa tới. Anh và cha trở về đi, không cần đến bệnh viện nữa, bác Hạng cũng trở về rồi, em ở lại trông chừng với Hạng Việt."
Hề Duy có chút đau lòng cho em gái: "Thân thể em tốt hơn chưa?"
"Vốn dĩ không có việc gì, hiện tại đã uống thuốc nên đầu cũng không đau nữa, yên tâm đi, nơi này là bệnh viện đấy, thiếu cái gì thì thiếu chứ không thiếu bác sĩ được."
Cúp điện thoại, trên điện thoại di động nhận được một tin nhắn, là Du Khả Dương gửi tới, cô ấy gửi hình ảnh vé máy bay, sau đó viết: Lên máy bay, bye~
Hề Hi cũng có chút buồn bã. Hạng Việt nói chuyện với bác sĩ chủ trị xong quay lại thấy cô buồn buồn không vui, hỏi làm sao. Bởi vì anh biết rõ sự việc của Du Khả Dương và Trương Trạch, lại nói đợi lát nữa còn phải truyền lời cho người nhà họ Du, Hề Hi hơi sợ hãi, cần người thương lượng, vì vậy lập tức nói chuyện Du Khả Dương rời đi còn có nguyên nhân hậu quả đầy đủ, Hạng Việt nghe xong cũng rất im lặng, cảm giác giống như nghe một đoạn phim thần tượng hay chiếu, làm cho người ta không biết nên nói cái gì cho phải.
"Anh đừng hỏi em Dương Dương đi đâu, em đã đồng ý với cô ấy sẽ không nói cho ai biết, anh cũng không nói."
Hạng Việt tức giận: "Anh hỏi cái này làm cái gì." Suy nghĩ một chút còn nói: "Nhưng mà loại chuyện này đừng kéo dài, hiện tại lập tức gọi điện thoại cho cha mẹ cô ấy đi, những chuyện khác em đừng nhiều lời, chỉ nói Du Khả Dương mới vừa rồi đột nhiên gọi điện thoại cho em nói muốn đi, ngày về chưa biết, hỏi cô ấy nguyên nhân cô ấy cũng không nói cho em biết, cái khác một câu cũng không không nói thêm, nếu như cha mẹ của cô ấy hỏi tới, em cứ nói không biết là được."
"Nhưng Dương Dương bảo em nói cho ba mẹ cô ấy là “có thể coi như không có người con gái này, còn có vấn đề tiền bạc của Du thị” cái gì gì nữa cơ."
"Đồ ngốc," vốn dĩ Hạng Việt muốn gõ cái ót của cô, nhưng nhớ tới đầu cô đang đau đành đổi thành xoa nhẹ, "Trong nhà không nên không phải đóng cửa bảo nhau có hiểu hay không? Chuyện bây giờ kết quả chính là Du Khả Dương cao bay xa chạy, có thể mấy năm hoặc trong vòng mười mấy năm cũng sẽ không trở về Vũ Lăng, như vậy thì em cũng không cần phải nói những thứ vô dụng kia, em không nói chẳng lẽ Du tiên sinh Du phu nhân cũng không biết sao? Đừng để mình làm mất lòng mọi người, đến lúc đó bọn họ quấn lấy em đòi con gái thì em làm thế nào?"
Hề Hi thật đúng là không nghĩ tới những thứ này, lúc này thật ra thì đầu cô còn có chút đau, lộn xộn giống như mớ bòng bong. Do dự một chút, quyết định cuối cùng là nghe vị hôn phu. Vì vậy gọi điện thoại cho mẹ Du Khả Dương, cứ nói như vậy, sau khi nghe được thì mẹ Du Khả Dương rất khiếp sợ, vẫn luôn hỏi Hề Hi Du Khả Dương đi đâu, còn nói cái gì nữa không, Hề Hi nhất loạt đẩy sạch sẽ, chỉ nói cô cũng không biết Du Khả Dương có ý gì, nói xong những thứ nhờ chuyển lời kia lập tức cúp điện thoại, gọi lại cũng không được.
Du phu nhân thấy quả thật hình như Hề Hi cái gì cũng không biết, nên cũng không truy hỏi nữa, cảm ơn Hề Hi, sau đó cúp điện thoại đi tìm chồng thương lượng.
Sau đó Hề Hi lại nhận được điện thoại của Du tiên sinh và điện thoại của anh trai Du Khả Dương, còn có điện thoại của chị họ Du Khả Dương, mỗi người đều hỏi cô chuyện Du Khả Dương, hỏi có biết Du Khả Dương đi đâu hay không, có đầu mối gì không... Trong vòng một tiếng đồng hồ, Hề Hi nhận được năm sáu cuộc điện thoại của người nhà họ Du, thiếu chút nữa thì phát điên, người nhà bọn họ đúng là hoa tuyệt thế, một lát giống như thẩm vấn phạm nhân, một lát lại giống như dỗ đứa bé, Hề Hi cảm thấy vị hôn phu quả nhiên anh minh, nếu như lúc trước nhiều lời nói thêm mấy câu, khả năng trong thời gian sắp tới cô không thể yên tĩnh được.
Cúp điện thoại của ông nội Du Khả Dương, Hề Hi bất đắc dĩ nhìn Hạng Việt tự giễu: "Em gần giống như cây cỏ cứu mạng nhà bọn họ rồi."
Hạng Việt cười cười, đút cho cô một miếng thịt gà: "Lát nữa nhà họ Du lại gọi điện thoại tới thì để anh nhận cho."
"Như vậy có được không?" Dù sao cũng là người nhà của Du Khả Dương, hơn nữa Du tiên sinh Du phu nhân vẫn tương đối tốt với cô, bây giờ bọn họ gấp gáp tìm con gái như vậy, cô biết đầu mối lại không thể nói, thật ra thì có chút không được tự nhiên.
"Có cái gì không được? Chuyện Du Khả Dương chính cô ấy phải có trách nhiệm, người nhà cô ấy cũng đều có trách nhiệm, tạo thành hậu quả này thì trách được người nào? Nhân quả báo ứng mà thôi. Em chỉ là người ngoài, không nên chịu đựng loại áp lực này, nếu quả thật muốn hỏi, nên đi tìm Triệu Giang."
Hề Hi vừa muốn nói gì thì điện thoại lại vang lên, cô nhìn thấy số điện thoại có chút bất đắc dĩ, Hạng Việt cầm di động đứng lên tính toán đi sang bên cạnh nhận, trước khi đi còn ý bảo cô mau ăn cơm.
Không biết Hạng Việt nói những gì với nhà họ Du người ta, sau đó Hề Hi cũng không nhận thêm cuộc điện thoại nào của người nhà họ Du nữa. Hỏi anh, anh chỉ nói qua loa mấy câu, nhưng Hề Hi cảm thấy nếu như chỉ là những câu nói hời hợt kia, nhà họ Du không thể dễ dàng buông tha cho cô như vậy được. Chỉ là anh không nói, cô nghĩ nghĩ, cũng không hỏi tới nữa.
***
Đến buổi tối thì Cát Phương Hoa tỉnh lại, sau khi chủ nhiệm Trịnh kiểm tra xong thì bày tỏ không có vấn đề gì, ngày mai có thể chuyển sang phòng bệnh bình thường. Hạng Quốc Khải và Hạng Trác, Hạng Dĩnh lúc ấy đều ở đó, nghe vậy cũng rất vui mừng, tảng đá lớn trong lòng ào ào rơi xuống đất.
Buổi tối người thân không thể gác đêm ở phòng quan sát, chỉ có thể về nhà của mình. Hề Hi mệt nhọc một ngày, nằm trên giường trực tiếp đi ngủ, ngay cả Hề Duy trở về lúc nào cũng không biết.
Thấy điện thoại di động của em gái ở trên đầu giường rung lên, anh ta cầm lấy, đi ra phòng khách bên ngoài nhận, Hạng Việt biết được vị hôn thê đã ngủ, cười cười, nói với Hề Duy: "Hôm nay sắc mặt cô ấy vẫn không tốt, uống thuốc cũng không chuyển biến tốt hơn bao nhiêu, tôi lo lắng ban đêm cô ấy sẽ sốt, cậu thường xuyên để ý một chút."
Hề Duy nói được, Hạng Việt lại nói chuyện nhà họ Du với anh ta, không nhắc tới chuyện xấu của Du Khả Dương và Trương Trạch, chỉ nói chuyện Du Khả Dương hủy bỏ hôn ước với nhà họ Triệu, người cũng đi nước ngoài.
"Tôi đã cảnh cáo người nhà họ Du rồi nhưng có thể bọn họ không cam lòng, nên có thể còn gọi điện thoại cho cô ấy nữa." Thật ra (di,da,l,qy,do) mà nói, người nhà họ Du cũng hết cách, ai bảo người cuối cùng mà Du Khả Dương liên lạc lại là Hề Hi chứ? Bọn họ trừ gửi hy vọng vào cô cũng không còn cách nào khác nữa.
Ấn đường Hề Duy nhíu lại, trong đầu rất nhanh lướt lại mọi chuyện một lần, hỏi Hạng Việt: "Hề Hi thật sự không biết Du Khả Dương đi đâu ư?"
"Cô nhóc rất kín miệng, tôi đoán là biết."
Hề Duy thấy buồn cười: "Chuyện này tôi biết rồi, ngày mai sẽ hàn huyên với Du tiên sinh một chút."
Sau rất nhiều ngày, Hề Hi không nhận được điện thoại của người nhà họ Du nữa, cô thở phào nhẹ nhõm. Đến trung tuần tháng mười thì Cát Phương Hoa xuất viện về nhà tĩnh dưỡng, Hề Hi bắt đầu thường chạy tới nhà họ Hạng, sau khi Hề Bá Niên biết còn có chút ghen tỵ, chua chát nói với Hạng Quốc Khải: "Con gái hướng ngoại, khuỷu tay rẽ ra ngoài, cũng không thấy con nhóc này đối xử ân cần với tôi bao giờ."
Hạng Quốc Khải cười ha ha, về đến nhà nói với vợ, Cát Phương Hoa cũng vui mừng, còn châm chọc: "Đáng đời! Ai bảo ông ta quan hệ nam nữ bừa bãi, bây giờ mới biết hối hận thì có ích lợi gì! Ai, đúng rồi, gần đây sao không nghe thấy tin tức của Sầm Úy?"
Đã mấy tháng nay Sầm Úy gần như mai danh ẩn tích trong vòng thượng lưu, trước kia mặc dù cũng không có gì đặc biệt nhưng mười ngày nửa tháng cũng có thể thấy bà ta xuất hiện tại một vài bữa tiệc, nhưng gần đây, đã lâu không nghe thấy ai nhắc tới bà ta nữa.
Hạng Quốc Khải nói: "Bá Niên có thể dễ dàng tha thứ sao? Sầm Úy...... Khoảng thời gian trước bà ta đã bị Bá Niên đưa ra nước ngoài rồi, tôi cũng là hôm nay mới biết."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...