Cưng Chiều Em Nhất

Edit: Thanh Hưng

Trong ấn tượng của Hề Hi, cha ruột Hề Bá Niên vẫn giống như một bức tranh: lâu năm, theo thời gian trôi qua màu sắc cũng từ từ lqđ.tha.nhh.ưng trở nên ảm đạm rồi lại trở thành bức tranh cổ giá trị xa xỉ. Giống như tất cả danh họa khác, được người theo đuổi, cúng bái, ông ta bừa bãi tự nhiên hành động tùy ý, không vì ý nghĩ của người khác mà thay đổi.

Đó là một người rất yêu bản thân, cô rất không thích cha, bởi vì Sầm Úy, bởi vì Hề Tễ, bởi vì người mẹ đã qua đời. Nhưng lại không thể không thừa nhận sự hiện hữu của ông ta là nguồn gốc cho cuộc sống giàu có của mình, không có ông ta, ai sẽ biết đến cô?

Hiện tại, người đàn ông cường đại đến có thể làm bừa làm bãi này lại ở trên giường bệnh, hô hấp không có ý thức dưới sự giúp đỡ của bình dưỡng khí. Lần đầu tiên phát hiện, thì ra là hai bên tóc mai của ông ta đã chuyển màu hoa râm, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng đã sâu như vậy, gương mặt so với lúc lễ mừng năm mới thật giống như cũng gầy đi một chút.

Sầm Úy ôm Hề Tễ ở giường bên kia khóc, khóc đến lòng người phiền loạn, Hề Hi trừng một cái qua: "Bà thật phiền phức! Muốn khóc thì đi ra ngoài mà khóc, đừng ở chỗ này chướng mắt!"

Sầm Úy bị nghẹn một chút: "Hề Hi......"

"Tôi không phải đàn ông, khỏi phải hoa lê đẫm mưa cho tôi nhìn, lại nói tuổi của bà cũng không còn nhỏ, đổi chiêu khác đi, trò này lê/quý>đôn đám tiểu tam tiểu tứ bên ngoài sớm đã chơi chán rồi!"

Lời thật mất lòng, Sầm Úy tức giận tới mức đỏ hết cả mặt lên, ngực phập phồng lên xuống. Hề Tễ đã mười một tuổi yếu ớt gọi chị, muốn nói gì đó nhưng lại có chút sợ, không biết làm sao mở miệng, kẹp ở giữa có vẻ cực kỳ khó xử.

So với Sầm Úy, thật ra thì Hề Hi không có nhiều địch ý với Hề Tễ lắm, thật sự mà nói đứa bé này rất ngoan ngoãn, vừa không gấu lại không thù hằn cô, bình thường ngoan như bé gái, nhưng ai bảo nhóc là con của Sầm Úy đây? Cùng em trai khác mẹ tương thân tương ái cái gì, ha ha.


Lúc này Hề Duy đi vào, đi theo đằng sau là Hạng Việt chạy tới giúp một tay.

"Anh, bác sĩ nói thế nào? Lúc nào thì chuyển viện?"

Bệnh viện nhân dân số ba đúng là bệnh viện tốt nhất mà lại gần Hề trạch nhất, nhưng cũng không thể so sánh với tổng viện quân khu được. Mặc dù cha bị chảy máu não đã cấp cứu thành công, nhưng bất kể là trình độ y bác sĩ hay là hoàn cảnh của bệnh viện đều không thể là tốt nhất được, cho nên mặc kệ là Sầm Úy hay là hai anh em Hề Duy đều là đồng ý chuyển viện.

Thêm nữa, Hạng Việt là chuyên gia não khoa, lại là bạn trai của cô, là người mình, chuyển tới tổng viện quân khu so với ở lại chỗ này càng đáng tin hơn nhiều.

Ánh mắt Hề Duy xẹt qua trên người mẹ con Sầm Úy, nhìn em gái dịu dàng nói: "Đợi ngày mai sau khi cha tỉnh lại lại nói, hôm nay cũng muộn rồi." Hơn năm giờ gần sáu giờ chiều, quả thật không còn sớm, Hề Hi gật đầu, lại hỏi: "Lão kia... Cha lúc nào thì tỉnh? Ông ấy có nghiêm trọng không?" Thường nghe người ta nói chảy máu não coi như cấp cứu thành công thì sau đó cũng sẽ để lại rất nhiều hậu di chứng, nghiêm trọng còn có thể liệt nửa người gì gì đó, thật hù dọa người.

Hạng Việt ở một bên đúng lúc trả lời: "Mới vừa rồi anh đã xem qua bệnh án của chú Hề, không có việc gì, không phải rất nghiêm trọng, về sau chú ý nhiều một chút là được, một lát nữa ông ấy sẽ tỉnh lại, đừng lo lắng."

Mặc dù giận cha ruột nhưng biết ông ta không nghiêm trọng, Hề Hi vẫn có loại cảm giác tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất. Ngay cả Sầm Úy nghe thấy sắc mặt cũng tốt hơn một chút, nếu như lúc này chồng xảy ra chuyện gì, bà ta và con trai không thể nào có được kết quả gì tốt.

Chuyện buổi tối ở lại chăm sóc cha, Hề Duy làm con cả tự nhiên việc nhân đức không nhường ai. Ngược lại Sầm Úy rất muốn để lại ấn tượng tốt với chồng nhưng đáng tiếc không phải đối thủ của kế nữ, từng phút đồng hồ trôi qua đều bị tức đến thiếu chút nữa nổ phổi. Còn Hề Tễ vì không muốn mẹ và anh chị náo loạn không vui nên dụ dỗ bà ta rời đi.

Chờ trong phòng bệnh không còn người ngoài, Hạng Việt nhìn đồng hồ nói: "Tôi đi ra ngoài mua chút đồ ăn, Hề Duy, có cần tôi mua gì không?"


Hề Duy nói lát nữa người giúp việc trong nhà sẽ mang đồ tới đây, mua chút đồ ăn là được.

"Anh, em trở về giúp anh lấy quần áo tắm rửa nhé?"

Từ tối qua sau khi nói chuyện điện thoại với anh trai, không ngờ hai anh em gặp mặt lại chính là trong tình huống cha ruột nằm lqđ.tha.nhh.ưng viện như thế. Vốn là Hề Hi còn cảm thấy có chút kỳ cục, lúc này cũng không để ý tới nữa, lúng túng cái gì coi như là bị xóa bỏ trong vô hình.

Hề Duy vỗ vỗ đầu nhỏ của em gái: "Thuận tiện giúp anh mang cặp hồ sơ màu xanh dương trên bàn trong thư phòng tới, còn có laptop, điện thoại di động và sạc pin cũng cần."

Hề Hi “Ừ” gật đầu, kéo tay Hạng Việt: "Vậy chúng em đi về trước lấy đồ giúp anh, sau đó sẽ đi mua đồ ăn, bây giờ còn chưa đến sáu giờ, sẽ không quá muộn."

***

Bệnh viện nhân dân số ba diện tích không lớn, vị trí bãi đậu xe có hạn, xe của Hạng Việt và Hề Hi đều dừng ở bên cạnh phòng khám bệnh bên ngoài.

"Lái xe của anh hay là của em?"


Hạng Việt nói lái của anh đi, lấy chìa khóa ra ấn tích tích hai tiếng mở cửa. Hề Hi ngồi vào ghế trước, đeo lên dây an toàn vào, nói với anh về bệnh tình của cha: "Ba em thật sự không có việc gì chứ?"

"Thật sự không có việc gì." Hạng Việt vừa cho xe chạy vừa nói: "Chỉ là về sau vẫn phải cẩn thận, chảy máu não cũng không phải là chuyện đùa."

Hề Hi cau mày: "Anh nói ba em đang khỏe mạnh sao đột nhiên lại chảy máu não chứ? Bình thường ông ấy vẫn rèn luyện thân thể, hàng năm kiểm tra sức khỏe định kỳ hai lần, nghe nói đều rất khỏe mạnh, không có tật xấu gì lớn, chỉ là có chút cao huyết áp, nhưng vẫn uống thuốc khống chế rất tốt." Cô cảm thấy rất ngạc nhiên, giống như buổi chiều lúc nhận được điện thoại của quản gia, rất khó tin, ở trong mắt cô cha vẫn là trẻ trung khoẻ mạnh, ngày nào đó cho cô thêm một vài người anh em cùng cha khác mẹ cô cũng sẽ không ngạc nhiên.

Hạng Việt là bác sĩ, còn là khoa não, bệnh án anh từng tiếp xúc nhiều không kể xiết, lúc này rất dễ dàng giải thích cho bạn gái, anh nói: "Người bị cao huyết áp lúc cảm xúc kích động dẫn đến tình huống chảy máu não cũng không hiếm thấy, năm nay chú đã hơn 50 tuổi, thật sự không còn trẻ tuổi nữa."

"Vậy theo anh nói, ba em phát bệnh là bởi vì cảm xúc kích động dẫn đến. Nhưng ông ấy là người thế nào anh cũng biết đấy, ngay cả em đều rất ít khi có thể thực sự chọc giận ông ấy, có ai có bản lĩnh lớn có thể làm cho cảm xúc ông ấy kích động thành ra như thế?"

Hạng Việt liếc cô một cái: "Em là con gái ruột cũng không biết, anh đây là một người con rể còn chưa qua đường sáng có thể biết sao?"

Hề Hi nghe vậy vui vẻ, bắt lấy anh: "Anh cũng biết mình không có qua đường sáng nha? Ai bảo anh vẫn lề mà lề mề không sang nhà em?"

Hạng Việt tức giận: "Điều này có thể trách anh sao? Không có sự đồng ý của em, anh dám đi không?"

"Bình thường cũng không thấy anh nghe lời em như vậy." Cô được tiện nghi còn ra vẻ, nho nhỏ nói thầm.

Bác sĩ Hạng lười để ý tới cô, cũng không biết là người nào vẫn kéo anh, nói chưa chuẩn bị xong cái gì, bảo qua một thời gian ngắn nữa cho cô một thời gian giảm xóc.


Hề Hi thừa dịp anh dừng xe chờ đèn đỏ, tháo dây an toàn tiến tới hôn một cái trên mặt bạn trai: "Em đùa thôi, biết anh chủ yếu là quan tâm đến cảm nhận của em, để ý em, trong nội tâm em hiểu rõ lắm ~"

Mỗi câu nói một cái hôn, dụ dỗ bác sĩ Hạng cực kỳ vui mừng, chân mày cong lên, khóe miệng cũng nâng lên một đường cong đẹp mắt.

Lúc trở lại bệnh viện thì người giúp việc trong nhà đã mang đồ tới đây. Hề Hi đưa đồ Hề Duy cần tới, thấy cha còn chưa khôi phục ý thức bèn mở miệng hỏi anh trai: "Sao không giữ chị Trương lại?"

Hề Duy nói không có nơi ở: "Nơi này chỉ có một cái ghế sa lon, cũng không thể để chị Trương nằm ra đất nghỉ, không có cách nào."

Điều kiện phòng bệnh ở bệnh viện nhân dân số ba không tốt như tổng viện quân khu có gian phòng nhỏ bên trong, nơi này chỉ là một phòng đơn rất đơn giản, diện tích lớn hơn phòng đơn bình thường một chút, có một cái TV, cái khác không có nữa.

Hề Duy muốn tận hiếu, đương nhiên muốn ở lại, chị Trương dù sao cũng là phái nữ, mặc dù lớn tuổi nhưng cũng bất tiện.

"Buổi tối anh ngủ trên sofa à? Như vậy sao được, bảo người ta mang giường vào đi."

"Không cần, giường bệnh của bệnh viện anh không muốn ngủ, xúi quẩy."

Hề Hi trợn trắng mắt: "Anh lúc nào thì mê tín như vậy rồi hả?"

"Không phải học theo em sao?" Hề Duy cười cười: "Nhà chúng ta cũng chỉ có em tin quỷ thần. Lại nói giường bệnh viện nhiều vi khuẩn, ga giường cũng không sạch, còn không bằng ngủ trên sofa, lát nữa trải một cái lê,qu/ý’đô


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận