Khi Trình Diệc Nhiên đến căn hộ của Mạnh Ảnh là cô đang ngủ trưa.
“Cậu là ai?” Sau khi bác Lý mở cửa, hơi kinh ngạc nhìn vẻ mặt giận dữ của người đàn ông đang đứng trước mặt, gõ cửa mạnh đến như vậy, muốn
phá cửa luôn sao?
Nhưng Trình Diệc Nhiên cũng không để ý đến bà, đi thẳng vào trong phòng khách.
“Này! Rốt cuộc cậu là ai? Cậu muốn làm gì?!” Bác Lý vô cùng tức giận, người này thật sự chẳng coi ai ra gì hết.
“Mạnh Ảnh ở đâu?” Trình Diệc Nhiên thấy Mạnh Ảnh không có ở phòng
khách, quay người lại nhìn người đang liên tục lẩm nhẩm sau lưng mình,
giọng nói cực kỳ lạnh lùng.
“Cô Mạnh đang ngủ trưa, rốt cuộc cậu là ai? Cậu muốn làm cái… Ai, đã
nói là cô Mạnh đang ngủ trưa, cậu có chuyện gì đợi cô ấy tỉnh rồi
nói!” Bác Lý thấy Trình Diệc Nhiên lại cứ đi về phía phòng ngủ, vội vàng chạy đến cửa phòng ngủ ngăn cản anh.
Trình Diệc Nhiên nhìn xuống người phụ nữ trung niên trước mặt, chau mày, tất nhiên là không có chút kiên nhẫn nào nữa.
Bác Lý không đếm xỉa đến sự phẫn nộ của anh, cả hai đứng ở cửa trừng
mắt lạnh lùng nhìn nhau, một bước cũng không nhường. Bà biết Mạnh Ảnh
rất khó ngủ, sáng sớm cô ra ngoài tản bộ rồi về, sắc mặt cực kỳ kém, nói là hơi mệt, liền đi vào phòng ngủ nghỉ ngơi. Bây giờ Mạnh Ảnh mới ngủ
được, sao bà có thể để người khác đánh thức cô được chứ?
“Bác Lý, sao vậy ạ?” Bầu không khí căng thẳng giữa hai người lập tức tan biến khi Mạnh Ảnh mở cửa ra.
“Đánh thức con sao? Cũng tại người này, không nên gặp con, đã nói là
con đang ngủ, cậu ta cũng không nghe.” Bác Lý giận dỗi trừng mắt liếc
Trình Diệc Nhiên.
“Không sao, bác cứ làm việc đi, con biết anh ta.” Mạnh Ảnh cười gượng gạo với bà, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt.
Bác Lý thấy thế, cũng đoán được một hai phần mối quan hệ của họ,
không nói gì nữa, thở dài một hơi rồi đi vào phòng tắm giặt quần áo.
Thấy vẻ mặt mệt mỏi và đôi mắt thâm quầng của Mạnh Ảnh, anh biết ngay là cô lại mất ngủ, nhưng đau lòng chỉ tồn tại được một giây đã bị phẫn
nộ cắt đứt, nhớ tới những lời cô nói với anh sáng nay, lửa giận trong
lòng anh lại hừng hực bốc cháy.
Không đếm xỉa đến sự phẫn nộ của Trình Diệc Nhiên, Mạnh Ảnh ôm chặt
áo choàng ngủ đi vòng qua người anh, đi thẳng về phía ghế sofa, rót một
ly nước uống.
Nước uống được một nửa đã bị người khác giật lấy cái ly rồi ném xuống đất, chiếc ly trong suốt chạm vào mặt đất phát ra tiếng vang lanh lảnh, nước ấm chảy ra khắp sàn gỗ màu nâu.
Mạnh Ảnh nhắm mắt lại, mặt không chút thay đổi hỏi anh, “Anh muốn làm gì?”
Trình Diệc Nhiên nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, dùng sức giật ra, lôi cô đến trước mặt mình, trong mắt anh đã tràn đầy vẻ lãnh đạm không
quen thuộc của Mạnh Ảnh, “Không phải là cô muốn đi làm thủ tục sao?
Không cần đợi đến ngày mai, chúng ta sẽ đi Cục dân chính ngay bây giờ.”
Anh hoàn toàn không để Mạnh Ảnh có cơ hội đi chậm lại, kéo cô đi ra
cửa. Từ phòng khách đến cửa nhà, Mạnh Ảnh đụng vào rất nhiều vật gia
dụng, đau đến mức kêu lên vài tiếng. Bác Lý nghe được tiếng động, khi
vội vàng từ phòng tắm đi ra, Mạnh Ảnh và Trình Diệc Nhiên đã đi mất.
Mạnh Ảnh lặng lẽ để mặc anh lôi cô vào thang máy, để mặc anh lôi cô ra khỏi tòa nhà chung cư, để mặc anh nhét cô vào trong xe.
Trong suốt đoạn đường Trình Diệc Nhiên vẫn luôn mím chặt môi, cầm chặt tay lái đến mức tay nổi lên gân xanh.
Tốc độ anh lái xe rất nhanh, Mạnh Ảnh hơi say xe, trong bụng nhộn
nhạo một hồi, đau đớn nhắm mắt lại dựa trên ghế xe. Cô không sợ hãi nữa, nếu cứ như vậy phát sinh tai nạn tử vong thì coi như là giải thoát đi.
Đến Cục dân chính, khi Trình Diệc Nhiên sắp dừng xe lại, Mạnh Ảnh đã
đẩy cửa xe ra ngồi xổm xuống bên lề đường nôn thốc nôn tháo.
Cô nôn đến mức nước mắt giàn giụa, toàn thân mệt lả.
Trình Diệc Nhiên vội vàng xuống xe, ngồi xổm bên cạnh giúp cô vỗ lưng.
Bây giờ Mạnh Ảnh cực kỳ căm ghét anh, cho dù nôn đến mức đào tim móc phổi, cũng vẫn còn chút lý trí hất tay của anh ra.
Mạnh Ảnh cố nén khó chịu, tìm khăn giấy ướt tự mình lau chùi sạch sẽ, từ từ đứng lên, đi thẳng vào Cục dân chính.
Trình Diệc Nhiên giờ phút này đau lòng đến tột đỉnh, nhìn bước chân
như hư không của Mạnh Ảnh, bóng lưng yếu ớt, trong lòng hối hận đến cực
điểm, hoàn toàn quên mất cơn thịnh nộ đến mức muốn giết người của mình ở văn phòng. [Ten: tại aiiiiiiiiiiiiiii =__________=]
Mỗi ngày công việc của nhân viên giải quyết thủ tục ly hôn cho các
đôi vợ chồng thật sự rất nhiều, nhân viên hoàn toàn không có bất kỳ biểu hiện gì, lạnh lùng nhìn lướt qua hai người họ, đợi họ lấy ra CMND, sổ
hộ khẩu, giấy hôn thú, hai tấm hình thẻ mới nhất có kích thước 2 inches
như hình chụp passport.
Mạnh Ảnh dừng một chút, thật lâu mới lấy từ trong túi ra CMND và vài
tấm hình chụp nhăn nhúm của mình, quay người lại nhìn Trình Diệc
Nhiên, “Giấy hôn thú, sổ hộ khẩu vẫn ở chỗ của anh, anh có mang đến
không?”
Trình Diệc Nhiên im lặng một hồi lâu, “Không có.”
Nhân viên ngồi trong ô cửa thấy hai người họ ngay cả giấy tờ cũng
không mang đủ, bực mình phất phất tay với họ, “Mấy người mang đủ giấy tờ rồi lại đến đi, tiếp theo.”
Mạnh Ảnh nhìn Trình Diệc Nhiên, quay mặt đi, “Có CMND cũng không được sao?”
“Mấy người đến đây đùa với tôi hả, không có đầy đủ giấy tờ mà còn
muốn ly hôn! Đừng có cản trở công việc, tiếp theo.” Sự kiên nhẫn của
nhân viên đã hết, giọng nói rất bực bội.
Mạnh Ảnh còn muốn hỏi, cặp vợ chồng xếp hàng ở phía sau cũng đã mất
kiên nhẫn, “Tôi van cô! Chúng tôi cũng đang đứng chờ đây, đừng làm mất
thời gian của chúng tôi!”
Mạnh Ảnh im lặng từ trong hàng đi ra, thì ra đây chính là hôn nhân.
Thì ra có nhiều người đổ xô đến đây ly hôn như vậy, e ngại mất thời
gian, muộn một phút để lấy được giấy chứng nhận đã ly hôn cũng sẽ làm họ cảm thấy bực bội, vậy thì lúc kết hôn tại sao lại không suy nghĩ cho kỹ càng. Đúng vậy, lúc kết hôn, tại sao cô lại không suy nghĩ cho kỹ
càng?! Sớm biết rằng sẽ yêu anh, cô cũng không nên kết hôn làm gì. [Ten: là sao trời ?____?]
Ra khỏi Cục dân chính, Trình Diệc Nhiên vẫn tiếp tục không nhanh
không chậm đi theo sau Mạnh Ảnh, sắc mặt của cô tái nhợt, anh lo lắng cô sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Mạnh Ảnh đột ngột xoay người lại, thong thả nói, “Sáng mai 9 giờ tôi
đứng đây chờ anh, phiền anh quay về mang theo đầy đủ giấy tờ.” [Ten: lạnh cả xương sống :-ss]
Nhìn mặt Trình Diệc Nhiên không chút thay đổi, Mạnh Ảnh tự giễu cười
cười, “Xin anh nhất định phải nhớ kỹ là mang đủ giấy tờ, tôi tin là
chúng ta không ai muốn gặp lại đối phương nhiều lần, sớm giải quyết một
chút thì sớm giải thoát nhau thôi.”
Trình Diệc Nhiên không đoán được là tim mình có còn ở trong người
mình hay không, vì anh không thể nào khống chế được nó nữa, nó đau đớn
vô cùng, như muốn vỡ ra từng mảnh từng mảnh.
Nhìn Mạnh Ảnh đã đi cách anh hơn mười mét, Trình Diệc Nhiên đột nhiên chạy tới giữ chặt cánh tay cô.
Mạnh Ảnh dùng sức thoát ra, nhưng cô thoát không được.
Trình Diệc Nhiên nắm chặt tay cô, kéo tay cô đặt vào vị trí chứa trái tim của mình, đau đớn khẽ nói, “Ảnh nhi, nó sắp chết, em có thể đừng
tàn nhẫn với nó như vậy nữa được không?!”
Mạnh Ảnh cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh,
nói: “Trình Diệc Nhiên, xin anh đừng giả vờ vô tội. Là anh đang ngủ với
tôi sau đó nói muốn tách ra, cũng là anh dẫn tôi tới nơi này, bây giờ
anh nói những lời này là có ý gì? Trách tôi quá phối hợp với anh sao?”
Trình Diệc Nhiên cũng biết, Mạnh Ảnh sẽ lại làm anh thương tích đầy
mình một lần nữa. Nhìn vẻ mặt dứt khoát cắt đứt quan hệ của cô, Trình
Diệc Nhiên mở to mắt, ôm chặt cô vào lòng mình bất chấp cô có giãy giụa
thế nào, nếu như có thể, anh thật sự muốn khảm nạm cô vào lòng mình.
Dần dần cảm thấy Mạnh Ảnh không còn chống cự, nhưng thân thể lại mềm
nhũn, Trình Diệc Nhiên lập tức buông cô ra một chút, hai mắt cô nhắm
lại, hai tay yếu ớt rủ xuống hai bên.
Trình Diệc Nhiên kinh hoàng phát hiện hạ thân của cô chảy ra máu
tươi, Trình Diệc Nhiên lập tức ôm Mạnh Ảnh đã ngất đi lên xe, dùng tốc
độ nhanh nhất lái xe đến bệnh viện trực thuộc Trình thị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...