Thở dài không biết bao nhiêu lần, trở mình liên tục, cuối cùng Mạnh Ảnh cũng phát cáu ngồi bật dậy, hay lắm, cô lại mất ngủ.
Đêm đã khuya như vậy, thật sự không thích hợp mất ngủ. Ánh đèn đường ở ngoài xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng một vầng sáng mờ mờ, trong
phòng trừ hơi thở của mình ra, không còn có chút tiếng động gì. Cô vén
chăn lên xuống giường, mở đèn ngủ lên, ánh sáng làm chói mắt, cô phải
chớp mắt vài cái mơi thích ứng được.
Ra khỏi phòng ngủ, cô đi thật cẩn thận để tránh những đồ vật ở phòng
khách, theo ánh đèn trong phòng ngủ đi đến bên ghế sofa mở TV lên, cô ôm chân ngồi trên ghế, cầm remote liên tục đổi kênh. Nửa đêm TV không có
nhiều quảng cáo, nhiều kênh truyền hình cũng đang chiếu những bộ phim
kinh điển ngày xưa, ánh sáng trắng xanh liên tục chớp nháy trước mắt cô, kỳ lạ không nói nên lời. Cô tắt âm thanh đi, chỉ nhìn phụ đề trên màn
hình TV, đôi mắt đã quá mệt mỏi, nhưng cô vẫn không chịu dời mắt, chỉ
như vậy mắt cô mới tạm thời không tuôn lệ. Cô căm ghét bản thân mình
không thể buông xuôi, cô căm ghét hình ảnh Trình Diệc Nhiên dùng bữa với người phụ nữ khác trong nhà hàng cứ lởn vởn trong đầu cô. Đây là đêm
thứ năm, cô luôn thức đến rạng sáng, nhưng lại không thể uống thuốc ngủ, cô cảm thấy nếu cứ như thế này thì cô sẽ phát điên mất.
Ngồi cả buổi thì cảm thấy đôi chân mình lạnh buốt, Mạnh Ảnh mới sực
nhớ là mình quên mở máy sưởi, cô tìm thật lâu nhưng vẫn không biết bác
Lý đã dọn remote đi đâu. Cô đứng lên, cuối xuống lật từng miếng đệm của
ghế sofa lên, trên bàn trà cũng không thấy, cô ngồi xổm xuống tìm kĩ
hơn, có lẽ nó đã rơi dưới ghế sofa, cô đưa tay xuống dưới gầm ghế tìm
hoài vẫn không thấy. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại làm vậy, dù sao cô cũng nghĩ rằng đêm nay không thể không tìm thấy nó.
Ngồi xổm lâu làm chân mỏi nhừ, cô đứng dậy thật mạnh, eo lại đụng vào cạnh bàn trà, theo bản năng cô đưa tay chạm vào chỗ đau, chỉ có cảm
giác đau buốt, có lẽ cạnh bàn đã làm trầy da rồi. Cô hơi tức giận gạt
hết đồ trên bàn xuống đất, nhìn một đống bừa bộn nằm trên sàn nhà, tự
nhiên cảm thấy thật khó chịu, liền ngồi xổm xuống nhặt đồ rồi sắp xếp
thật cẩn thận ngăn nắp. Dọn dẹp lại bàn trà xong, cô từ từ ngồi xuống
đất rồi dựa vào ghế sofa, vùi đầu vào vòng tay của chính mình.
Biết rõ là mình không thể ngồi dưới đất, nhưng Mạnh Ảnh cảm thấy mình thật sự không muốn di chuyển. Trong đầu cô nhớ lại khoảng thời gian mất ngủ sau khi kết hôn với Trình Diệc Nhiên, nửa đêm cô luôn ngồi dưới đất dựa vào thành giường, hai tay ôm lấy đầu gối, ngồi như vậy thật lâu,
thậm chí có lúc sẽ ngồi tới rạng sáng. Sau này Trình Diệc Nhiên phát
hiện ra, mỗi đêm luôn muốn ôm cô vào lòng thật chặt, vì lúc đó cô hay bị cảm mạo, Trình Diệc Nhiên cảm thấy mình không thể để cô ngồi dưới đất
vào nửa đêm nữa.
“Sàn nhà lạnh buốt như vậy, sao con lại ngồi trên sàn?” Lúc Bác Lý
đến, vừa mở cửa thì thấy Mạnh Ảnh ngồi ngẩn người trên sàn nhà, hoàn
toàn không hay biết bà mở cửa vào nhà, liền khó chịu lên tiếng.
Mạnh Ảnh lấy lại tinh thần, mới phát hiện mình lại ngồi như vậy suốt
một đêm, chống lên ghế sofa sau lưng, Mạnh Ảnh từ từ ngồi lên ghế, đưa
tay xuống xoa xoa đôi chân tê rần của mình, cười cười với bác Lý, “Ngồi
cũng không lâu lắm đâu ạ, vừa rồi con đang tìm remote của máy sưởi.”
Bác Lý đi đến tủ TV, kéo ngăn kéo lấy cái remote ra đưa cho cô, vẻ
mặt hơi nghiêm túc, “Sao con lại mặc ít đồ như vậy mà đi ra đây?”
Mạnh Ảnh mở máy sưởi, nói với bác Lý, “Biết rồi, biết rồi. Bác làm bữa sáng cho con đi, con thật đói quá.”
Bác Lý vừa nghe Mạnh Ảnh muốn ăn gì đó thì quên càm ràm ngay, dịu dàng nói: “Con muốn ăn cái gì?”
Mạnh Ảnh từ phòng ngủ quay đầu lại cười nói, “Cái gì cũng được hết, bác biết là món nào bác làm con cũng thích ăn hết mà.”
Mấy lời này của Mạnh Ảnh làm bác Lý rất thích, nụ cười trên mặt tươi
như một đóa hoa, vừa đi vào phòng bếp vừa nói: “Giỏi nói ngọt với bác
quá!”
Mạnh Ảnh trở về phòng ngủ, đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ thì thân
thể lạnh băng mới ấm áp lên, lấy một bộ quần áo có màu sắc tươi tắn từ
trong tủ ra thay. Nhìn sắc mặt nhợt nhạt của mình trong gương, cô lấy
hộp trang điểm ra, tính tô điểm một chút lên mặt thì mới nhớ trong mỹ
phẩm có rất nhiều chất hóa học, ảnh hưởng không tốt cho thai nhi, lập
tức bỏ thứ trong tay xuống, tìm kem dưỡng da xoa nhẹ lên mặt, lấy son
dưỡng môi quẹt nhẹ lên đôi môi khô nứt.
Ăn sáng xong, Mạnh Ảnh nhìn bác Lý dọn dẹp vệ sinh nhà cửa, bản thân
đã không phụ giúp được gì nên ra ngoài tản bộ, đúng lúc gặp được ánh mặt trời rất đẹp.
Ở gần căn hộ của Mạnh Ảnh có một công viên, cô đi dọc theo con đường
nhỏ thẳng đến công viên rồi tìm ghế ngồi. Trên bãi cỏ có vài đứa trẻ
đang nô đùa, Mạnh Ảnh chăm chú nhìn chúng. Con của cô sau này lớn lên có hoạt bát đáng yêu như vậy không? Con của cô lớn lên giống cô, hay là
giống…
Tự nhiên cô cảm thấy mình thật sự muốn điên rồi, cô không thể nhớ tới anh nữa, họ chỉ còn thủ tục giấy tờ là chưa làm mà thôi, một khi đã
xong thủ tục li hôn thì họ không còn liên quan gì nhau nữa, sau này sẽ
thành hai kẻ xa lạ mà thôi.
Vậy nên, nhất định phải mau đá anh ra khỏi ký ức, đúng, phải mau mau đá anh ra khỏi thế giới của mình.
Mạnh Ảnh quyết tâm, cố gắng gật đầu một cái, quyết định lấy điện thoại ra gọi cho Trình Diệc Nhiên.
Điện thoại nhanh chóng được nghe máy, giọng nói của Trình Diệc Nhiên nhàn nhạt truyền đến từ đầu bên kia, “Chuyện gì?”
Mạnh Ảnh hít sâu một hơi, khi hô hấp ổn định liền nói, “Ngày mai anh có rảnh không?”
“Em hỏi làm gì?” Giọng của anh vẫn không có chút cảm xúc, cô không thể cảm nhận được tâm tình của anh.
Mạnh Ảnh kiềm lại nước mắt sắp rơi ra, cũng như anh, dùng giọng nói
nhàn nhạt, “Ngày mai chúng ta đi Cục dân chính làm thủ tục đi, kéo dài
như vậy không có nghĩa lý gì.”
Trình Diệc Nhiên im lặng thật lâu, một lát sau mới cúi đầu cười
nói, “Tốt. Em cũng biết, từ trước tới giờ tôi luôn chiều theo ý thích
của em, tất nhiên lần này cũng không làm em thất vọng đâu.”
Sự châm chọc của Trình Diệc Nhiên thể hiện quá rõ, Mạnh Ảnh cầm chặt
điện thoại cúi đầu, mở miệng ra nhưng lại không biết nói gì để mỉa mai
lại. Có cái gì đó đâm vào ngực, làm cô khó chịu phải vội vàng đấm vào
ngực cho dễ thở, một lát sau cô mới hô hấp lại được, còn anh lại không
hề cúp máy.
Mạnh Ảnh tức giận đến mức nước mắt đang ngập ở khóe mắt, kiềm nén bực bội thật lâu mới nói, “Trình Diệc Nhiên, tên khốn kiếp, tôi hận anh!”
Trình Diệc Nhiên nghe được lời của Mạnh Ảnh, cũng có gì đó ngăn ở cổ
họng, hận không thể đưa tay từ trong điện thoại ra bóp chết cô, cô lại
còn nói cô hận anh! Cô hận anh?! Sao cô có thể hận anh! Sao lại có thể!
Anh phát điên cầm điện thoại đang nói ném vào tường. Trong nháy mắt,
từng bộ phận của chiếc điện thoại di động văng ra khắp nơi. Có lẽ cảm
thấy vẫn chưa hả giận, anh hất hết đồ đạt trên bàn làm việc xuống đất,
đưa chân đạp ngã cả bàn làm việc trước mắt.
Đôi mắt đỏ bừng của anh lộ ra lửa giận ngập trời, anh liền mặc áo
vest vào, ngay cả áo khoác ngoài cũng không lấy, nhặt chìa khóa xe trên
mặt đất, bước nhanh ra khỏi phòng làm việc. Anh đi tới đâu thì nhân viên như nín thở tản ra nhường đường, ngay cả Lý Trí muốn tìm anh để lấy chữ ký cũng biết điều mà trở lại văn phòng mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...