Công việc có chút không vừa ý, cộng thêm tâm trạng không tốt, Trình Diệc Nhiên cảm thấy hơi mệt nên đi về sớm.
Lúc xe đi gần tới nhà, Trình Diệc Nhiên cho tài xế nghỉ, đột nhiên tự quay đầu xe lại.
Trên đường đi về nhà thường nghe Lưu Tử Ngạo nhắc tới một quán bar, Trình Diệc Nhiên dừng xe ở đó.
Thật ra anh không thường đến quán bar, anh là một người có cuộc sống
cực kỳ có kỷ luật, quán bar quá ồn ào náo nhiệt, ngay cả tiệc xã giao
anh cũng sẽ không muốn đến chỗ này. Nhưng hôm nay, đột nhiên anh phát
hiện anh không còn chỗ nào để đi.
Trình Diệc Nhiên đi xuyên qua đám người chen chúc kia, tránh không
muốn dính dán đến những cô gái ăn mặc hở hang. Không khí trong quán bar
thật sự khó chịu, mùi rượu mùi thuốc lá hỗn tạp cùng một chỗ, Trình Diệc Nhiên thấy hơi bực bội.
Anh nhận ra một người rất có khí chất uy quyền đang đứng ở nơi tối có ánh sáng chớp tắt, không hề giống với những người trong quán bar, nhưng cũng sẽ không khiến người khác thấy khó chịu.
Chủ quán bar đương nhiên nhận ra anh, thấy anh tiến đến, vội vàng
chào đón, niềm nở đưa anh đến một gian phòng yên tĩnh. Trình Diệc Nhiên
vào phòng liền im lặng ngồi vào sofa, cởi áo khoác ném qua một bên, phất tay ý bảo chủ quán đi ra ngoài.
Chủ quán bar còn tính nói thêm vài câu, dù sao bản thân muốn gặp
những nhân vật như Trình Diệc Nhiên thật không dễ. Đáng tiếc, sau khi
vào phòng thì Trình Diệc Nhiên lại không nói lời nào, toàn thân tỏa ra
khí thế bức người làm người khác khó lại gần. Thấy anh phất tay ý bảo
mình đi ra ngoài, chủ quán bar đành phải cười cười rồi lui ra ngoài.
Ngay sau đó liền có người mang rượu vào. Chủ quán là người tinh ý,
anh nhìn ra được, tâm trạng của Trình Diệc Nhiên không tốt, rượu được
đem đến đều là rượu mạnh thượng hạng.(Ten: giời ơi ông này làm anh Nhiên k khỏe thêm thì có =,=)
Hết ly này đến ly khác, trước mặt Trình Diệc Nhiên là một đống ly
rượu rỗng, anh bắt đầu cảm thấy nóng, ngay cả áo vest cũng cởi ra ném
qua một bên.
Ai đó nói, thứ gì có thể giải sầu, chỉ có rượu thôi.
Nhưng anh lại cảm thấy càng lúc càng tỉnh táo, anh không muốn nhớ lại rất nhiều chuyện, từng cảnh từng cảnh hiện ra rõ ràng ngay trước mắt.
Dạ dày của anh vốn không tốt, anh uống nhiều rượu như vậy, trong dạ dày
như bị lửa đốt. Nhưng, anh lại cảm thấy thật tốt, lấy độc trị độc là
liều thuốc hay, điều này có thể che giấu được những khó chịu trong lòng, dù chúng khiến cho bản thân đau đến không thể thở được.
Trên mặt nóng hổi, Trình Diệc Nhiên đưa tay lên xoa, tự nhiên cảm
thấy đau. Anh từ từ lấy ra khỏi gương mặt mình, đưa ra trước mắt mình
nhìn cẩn thận, chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út chói lòa dưới ánh
đèn mờ ảo, làm chói mắt anh.
Trời tối đã lâu, Trình Diệc Nhiên vẫn chưa về nhà, gọi điện thoại cho anh, anh cũng không bắt máy.
Mạnh Ảnh cảm nhận được trong lòng cô đang rất lo lắng, anh rất ít khi thất thường như vậy. Nhưng, có lẽ anh không muốn nhận cuộc gọi của mình cũng nên.
Thức ăn trên bàn đã nguội lạnh từ lâu, Mạnh Ảnh ngồi trong phòng ăn, liên tục chờ anh.
Chỉ cần cô không nói lời nào, trong nhà luôn lặng im, người giúp việc đã quay về phòng từ lâu, bọn họ cũng biết cô không thích nhiều người.
Lúc này cô cảm thấy mình cực kỳ khó chịu, trái tim như bị chặn bởi những miếng bọt biển, không hề dễ thở chút nào.
Rốt cuộc là anh đã đi đâu?
Anh rất buồn, cô biết chứ, cho nên cô mới cảm thấy mình nên chu toàn hơn, vì biết rõ những nỗi đau kia cô không thể bù đắp được.
Cô thật vô dụng, muốn đi tìm anh, nhưng cô còn không biết rõ anh
thích đi đâu. Phần lớn thời gian sống với nhau, luôn là anh quan tâm đến sở thích của cô. Trước khi kết hôn anh đáng ghét thật, lấy phong thái
của kẻ đứng ngoài làm cô có chút xiêu lòng, thành công chen vào cuộc
sống của cô, khiến cô thấy hỗn loạn và khó chịu. Nhưng cô không thể phủ
nhận, anh rất rất tốt với cô, tốt đến mức bây giờ cô cảm thấy mình thật
có lỗi, có lỗi rất nhiều.
Lúc chuông điện thoại vang lên, Mạnh Ảnh đang ngồi ngủ gục trên bàn
ăn, nghe được tiếng điện thoại vang lên, cô lập tức tỉnh táo.
“Diệc Nhiên, anh đang ở đâu?” Vừa nhấn nút nghe, Mạnh Ảnh vội vàng hỏi anh ngay.
“Xin chào cô, Trình phu nhân, đây là quán bar Ám Dạ, Trình tiên sinh uống say, cô có thể tới đây đón anh ấy không?”
Nghe được nơi anh đang ở, Mạnh Ảnh thở phào nhẹ nhõm, “Được, tôi lập tức tới ngay.”
Lúc đến quán bar, đã gần 12 giờ khuya. Thế nhưng, người trong quán
bar vẫn còn rất nhiều. Bây giờ mới là lúc cao điểm của cuộc sống về đêm, có nhiều người cả đêm không về. Mạnh Ảnh đi vòng qua đám đông náo nhiệt giữa đêm kia, theo hướng dẫn của chủ quán bar đi vào phòng Trình Diệc
Nhiên đang ngồi.
Anh đã say khướt trên ghế sofa, dưới ngọn đèn mờ ảo Mạnh Ảnh không
thấy rõ nét gương mặt anh. Áo khoác ngoài và áo vest đã rớt xuống đất,
áo sơmi bị anh cởi vài nút, cravat chẳng biết ở chỗ nào. Trên bàn có
điện thoại di động của anh, Mạnh Ảnh cầm nó lên, mới phát hiện trong
điện thoại, số của cô được anh để là “Vợ yêu.” Hèn gì, chủ quán bar gọi
cô là Trình phu nhân.
“Diệc Nhiên?” Mạnh Ảnh cúi người, nhẹ giọng gọi anh.
Trình Diệc Nhiên cau mày, nhắm chặt hai mắt, lông mi dài khẽ động. Nhìn anh có vẻ không thoải mái.
Anh thật sự đã say quá rồi. Mạnh Ảnh nhặt y phục ở dưới đất lên, giúp anh mặc từng cái vào. Nhưng anh không ngoan ngoãn mặc vào, kéo cánh tay anh lên để cho vào tay áo, anh lại không chịu liền rút tay lại, đồng hồ trên cổ tay sượt qua mặt cô.
Mạnh Ảnh lờ đi đau rát trên mặt, dùng sức kéo anh đứng lên ôm vào trong ngực nhẹ giọng dụ dỗ anh, “Diệc Nhiên, tỉnh đi anh, mặc quần áo tử tế chúng ta về nhà.”
Trình Diệc Nhiên không thoải mái mở mắt ra, lại thấy choáng váng hoa
mắt, ánh mắt có chút đờ đẫn. Chỉ thấy người trước mắt mờ ảo.
Loáng thoáng thấy người trước mắt là Mạnh Ảnh, anh lắc đầu, không xác định hỏi, “Ảnh nhi?” Do uống rượu, thanh âm có chút khàn khàn.
“Ừ, là em, mặc quần áo tử tế, chúng ta về nhà.”
Trình Diệc Nhiên yên lặng nhìn cô, thân thể thả lỏng để mặc cô loay hoay.
Mất bao nhiêu sức lực, cả người Mạnh Ảnh mồ hôi ướt nhẹp, cuối cùng cũng mặc áo cho anh xong.
Chủ quán bar đứng một bên, thấy Mạnh Ảnh chuẩn bị kéo Trình Diệc Nhiên đứng lên, liền vội vàng đi tới, “Tôi giúp cô.”
Mạnh Ảnh lại nghiêng người tránh anh ta, “Không sao, tôi tự làm được.” Cô luôn biết rằng Trình Diệc Nhiên có tính thích sạch sẽ, hầu hết những
lúc ở gần người không thân thiết thì anh không thích bị đụng vào người.
Chủ quán bar hơi ngượng ngùng lui về phía sau một bước, cười cười, “Vậy tôi đưa hai người đi ra cửa sau đi, bây giờ quá nhiều người, muốn đi ra sợ là phải chen chúc thôi.”
Mạnh Ảnh nhẹ gật đầu, ôm Trình Diệc Nhiên đi ra ngoài.
Thật vất vả đưa Trình Diệc Nhiên vào trong xe, Mạnh Ảnh mệt mỏi thở.
Nhìn bên ngoài xe chủ quán bar vẫn đứng đó, Mạnh Ảnh lấy danh thiếp của
Trình Diệc Nhiên gửi cho anh ta, mỉm cười, “Chuyện ngày hôm nay, rất cám ơn anh.” Mặc dù Trình Diệc Nhiên không thích đưa danh thiếp cho người khác, mặc dù
mục đích của người này không đơn thuần, nhưng nói cho cùng, anh ta cũng
giúp cô nhiều.
“Chuyện này có gì đâu, đừng khách sáo.” Chủ quán bar cũng là
kẻ khôn khéo, lời nói cửa miệng là loại đạo đức giả. Mạnh Ảnh không kiên nhẫn hướng anh ta gật gật đầu, bắt đầu cho xe chạy.
Về đến nhà, lão quản gia vội vàng đi ra giúp, luôn miệng trách cứ Mạnh Ảnh, “Đã trễ thế này, cô một mình lái xe ra ngoài lại không đi cùng ai, chẳng may xảy ra chuyện thì sao?”
Bình thường lão quản gia đều ôn hòa lễ nghi, bây giờ lo lắng đến loạn cả lên. Mạnh Ảnh nghĩ, thật Trình Diệc Nhiên cũng không phải là không
có người quan tâm.
Thấy Mạnh Ảnh im lặng không nói, lão quản gia ý thức được lời nói của mình có chút vượt qua khuôn phép, lúng túng nói, “Cô chủ, tôi…”
“Đỡ Diệc Nhiên đi lên lầu đã ạ, bên ngoài lạnh lắm.” Mạnh Ảnh
ôn hòa ngắt lời của lão quản gia, cô biết ông không cố ý, để ông nói xin lỗi với cô, vậy thì thật gây khó dễ cho người lớn tuổi.
Rốt cuộc cũng đỡ được anh tới phòng ngủ, Mạnh Ảnh nói lão quản gia đi nghỉ ngơi, cô sẽ lo cho anh.
Giúp anh cởi giầy, Mạnh Ảnh đi vào phòng tắm tìm cái khăn lông mềm mại lau thân thể cho anh, lau xong lại giúp anh thay đồ ngủ.
Sau khi lên xe anh liền ngủ mất, lúc về đến nhà đỡ anh lên lầu anh vẫn còn nửa tỉnh nửa mê, bây giờ hoàn toàn ngủ say.
Mạnh Ảnh nằm lên người anh, ngón tay vuốt nhẹ lên gương mặt anh. Do
uống rượu, thân thể của anh nóng hổi, cảm giác được có chút ấm áp cùng
lạnh lẽo trên người, vô thức đưa tay giữ lại, thoải mái thở dài.
Trong lòng Mạnh Ảnh có chút chua xót, anh đau khổ nhiều như vậy, lại đi đến nơi đó uống say…
Anh luôn là một người có kỷ luật…
Vén tóc rủ trên chân mày của anh ra, Mạnh Ảnh chăm chú nhìn anh, lông mày của nhăn thành chữ “Sông”*, có vẻ rất mệt mỏi. Nước mắt bất ngờ rơi xuống, càng lúc càng nhiều. Toàn bộ nước mắt rơi xuống mặt anh, dường
như anh biết nên nghiêng mặt đi. (Ten: chữ “Sông” là chữ 川 đó mọi người :D)
Mạnh Ảnh cuối xuống hôn lên môi anh.
Diệc Nhiên, anh có thể đừng vì em mà đau khổ hay không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...