Cưng Chiều Dựng Phu

Khi Mạch Tử tỉnh lại đã là chiều ngày hôm sau, nhìn trần nhà bằng trúc mới nhận ra là mình đang nằm trong phòng của Tiêu Thành Vũ.

Có lẽ tối hôm qua khi bị cổ độc phát tác thì được anh ấy cứu, Mạch Tử rất cảm động, xốc chăn lên định ngồi dậy thì mới phát hiện thân thể hoàn toàn không còn chút sức lực nào, buồng phổi tuy không đau đớn nhưng tối hôm qua nhưng vẫn ẩn ẩn đau. Mạch Tử miễn cưỡng đứng dậy, đỡ mép giường định đi xuống thì bị Tiêu Thành Vũ vừa đi vào quát lớn.

“Thân thể còn chưa tốt, sao lại xuống giường, nằm lại!”

Mạch Tử le lưỡi: “Anh Tiêu, em ổn rồi!”

Tiêu Thành Vũ lạnh lùng đưa chén thuốc trong tay cho Mạch Tử: “Uống thuốc! Ngày hôm qua anh thi châm tạm thời khống chế được cổ độc trong cơ thể của em. Thời gian tới phải nghỉ ngơi không được làm việc quá sức nữa!” Mạch Tử cầm lấy cái chén, nhìn nước thuốc màu nâu bên trong thì cười khổ: “Thân thể của em đã như vậy rồi, anh cần gì phải phí tâm?”

Tiêu Thành Vũ hừ lạnh: “Sao, em định buông tay? Người khác chỉ hận không thể sống lâu trăm tuổi, em thì ngược lại, bản thân không còn muốn sống nữa!”

Mạch Tử hơi xấu hổ, tuy biết chỉ còn sống được có nửa năm nhưng cũng không thể cứ để mặc như thế mà chờ đến ngày cuối cùng. Mạch Tử liền nở nụ cười: “Anh Tiêu nói đúng, dù cho ngày mai có phải chết thì cũng phải cố gắng sống tốt cho đến giây cuối cùng!”

Tiêu Thành Vũ hài lòng gật đầu: “Hiểu vậy là tốt rồi! Dù sao thì bệnh này của em đâu phải là không có thuốc giải!” Mạch Tử hiểu rõ ý của Tiêu Thành Vũ, nếu như có thể thông qua thí luyện trong thôn để lấy được giải dược thì có thể trừ đi cổ độc trong cơ thể. Nhưng thí luyện cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy thì sẽ mất mạng. Dù cho Diệp Tử Phàm có thật lòng với mình hay không thì Mạch Tử cũng không có ý định để Diệp Tử Phàm mạo hiểm.

Mạch Tử lắc đầu từ chối: “Anh Tiêu, em không định nói cho anh ấy biết chuyện này. Anh ấy là người thân duy nhất của Mạch Bảo, nếu như anh ấy xảy ra sơ xuất gì, Mạch Bảo sẽ thật sự biến thành cô nhi đó!”

Tiêu Thành vũ cười lạnh: “Chỉ e là em sợ hắn ta không thật lòng thì đúng hơn! Hắn ta luôn miệng nói yêu em nhưng anh thấy đó chẳng qua chỉ là lời chót lưỡi đầu môi mà thôi!”

“Không quan trọng, cuộc đời này có thể có duyên gặp được nhau như vậy là đủ rồi!”

Thấy Mạch Tử đã rơi vào tình thế này nhưng vẫn che chở đủ mọi bề với gã đàn ông kia, cảm giác tức giận trong lòng càng lớn thêm, ngữ khí càng thêm lạnh như băng: “Hừ, lúc trước hắn tổn thương em như thế nào, vậy mà em vẫn nhớ mãi không quên!”

Mạch Tử mỉm cười nhìn Tiêu Thành Vũ: “Sau này nếu như anh gặp được người anh thật lòng yêu thì sẽ không bao giờ nói như vậy nữa đâu. Thật lòng yêu một người, mặc kệ người đó là tốt hay xấu thì vẫn sẽ yêu thương người đó không thay đổi.”

“Em nghỉ ngơi đi!”

Tiêu Thành Vũ hừ lạnh một tiếng cắt ngang, ném lại một câu rồi phất tay áo xoay người rời đi.

Mạch Tử nhìn theo bóng áo trắng khuất sau cánh cửa, lại nhịn không được mà nghĩ, tính cách của Tiêu Thành Vũ thanh lãnh, đạm mạc như vậy, nếu yêu một người thì sẽ như thế nào nhỉ?

Nghĩ một lúc vẫn không tưởng tượng ra được, Mạch Tử thấy thuốc trong chén đã nguội, bèn nhắm mắt uống cạn.


Cho dù chỉ còn có thể sống được nữa năm, Mạch Tử cũng quyết không dễ dàng buông xuôi.

Lại nghỉ ngơi thêm một ngày, Mạch Tử quyết định quay trở về thành phố Z. Nguyên bản Tiêu Thành Vũ muốn để cho Mạch Tử nghỉ ngơi thêm mấy ngày nhưng Mạch Tử không muốn dùng chút thời gian ít ỏi còn lại để lãng phí trên giường bệnh. Tiêu Thành Vũ thấy Mạch Tử kiên quyết, không ngăn cản nữa mà chỉ giao thuốc cho Mạch Tử rồi dặn dò thêm vài câu sau đó về phòng.

Mạch Tử ngồi trong đình, nhìn bóng trắng chuyên chú nghiên cứu dược liệu bên cửa sổ một lát rồi mới quyến luyến mà rời khỏi căn nhà trúc. Đến nhà Lý Đại Gia bên cạnh đón Mạch Bảo, quay về nhà thu dọn hành lý rồi chiều hôm đó hai cha con cùng nhau rời khỏi thôn.

Khi bước chân về đến thành phố Z, Mạch Tử kinh hoảng nhận ra, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà mọi việc đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.

Sáu khi về đến nhà, Mạch Tử mở di động, nhận được vô số tin của người nọ, cẩn thận đọc từng tin một, nước mắt dần dần ướt đẫm cả gương mặt.

Mạch Tử lau khô nước mắt, điều chỉnh lại cảm xúc rồi mới ấn một dãy số quen thuộc. Những âm báo đều đều vang lên, không ai nhấc máy. Mạch Tử cũng không gọi thêm nữa, buông điện thoại bắt đầu bận rộn.

Khi rời thôn, bà con trong thôn tặng cho rất nhiều thổ sản, Mạch Tử phân đều ra tính toán mang lên tặng cho các bạn đồng nghiệp. Thuốc đem về thì sắc lên, nguyên bản một ngày một cữ thuốc thì giờ đã phải tăng lên thành một ngày ba cữ.

Mạch Tử bận rộn xong thì tắm rửa cho con trai, dỗ Mạch Bảo ngủ rồi thì bắt đầu quét dọn nhà cửa. Trước kia Diệp Tử Phàm vì sợ Mạch Tử vất vả nên đòi thuê người làm, nhưng Mạch Tử ngại lãng phí tiền nên không chịu, vì vậy về thôn có mấy ngày mà trong nhà đã phủ đầy bụi, không dễ gì để quét dọn cho sạch, khi dọn dẹp hoàn tất thì đã là giữa khuya.

Diệp Tử Phàm không gọi điện thoại, cũng không nhắn tin. Mạch Tử nghĩ Diệp Tử Phàm nhất định rất bận rộn nên không liên lạc thêm nữa. Ngồi một ngày trên xe, lại bận rộn dọn dẹp cả căn nhà, Mạch Tử mệt mỏi vừa nằm lên giường thì đã ngủ say.

Một đêm không mộng mị ngủ đến tận hừng đông, một khắc đồng hồ báo thức vang lên Mạch Tử mới mơ mơ màng màng tỉnh lại. Gọi Mạch Bảo dậy đánh răng rửa mặt ăn sáng, một lớn một nhỏ rời khỏi nhà.

Sau khi đưa con trai đến trường mầm non, Mạch Tử đi đến trạm xe bus mới phát hiện túi đã hết sạch tiền lẻ, may mà ở gần trạm xe bus có một sạp báo, chuyên đổi tiền lẻ cho khách đi xe.

Mạch Tử mua một tờ báo rồi đổi tiền lẻ, trong lúc đợi xe thì mở báo ra đọc tin tức.

Bàn tay đang lật tờ báo đột nhiên khựng lại, hai gò má Mạch Tử trắng bệch, xe bus đi qua đến mấy lượt mà Mạch Tử vẫn đứng yên không nhúc nhích nhìn chằm chằm dòng chữ in đậm trên tờ báo.

Vẻ kinh ngạc dần dần chuyển thành đau đớn, từ đau đớn lại hóa thành tuyệt vọng.

Tờ báo tuột khỏi đôi tay đang run rẩy, vừa rơi xuống đất thì bị một cơn gió ập đến cuốn đi.

“Hôn lễ của CEO đứng đầu giới bất động sản cùng mỹ nhân của giới kiến trúc!”


Dòng chữ bằng mực in đậm như phát sáng dưới ánh nắng mặt trời, sáng đến chói mắt. Một chút ý chí sinh tồn ngay trong khoảnh khắc đó triệt để tan thành tro bụi. Hai mắt đau rát nhưng lại khô không khốc, không một giọt chất lỏng nào có thể chảy ra.

Thì ra những lời hứa hẹn, những yêu thương chiều chuộng đều chỉ là hư ảo, thứ cuối cùng có được lại vẫn là phản bội và tổn thương.

Mạch Tử cúi đầu nhìn chiếc nhẫn màu bạc trên ngón áp út tay trái, vật chất là thật mà tình cảm lại là giả!

Nhưng vì sao đến tận lúc này rồi vẫn chỉ là đau lòng mà lại không có một chút oán hận?

Mạch Tử tự giễu cười cười, quả nhiên vẫn không thể hận được người đàn ông này…

Bên trong trường mầm non, cô Lý cầm tờ báo, trái tim pha lê vỡ loảng xoảng… trong lòng cực kỳ oán hận, cô còn chưa kịp ra tay thì Diệp Tử Phàm đã chạy đi kết hôn.

Cô Lý bĩu môi đầy khinh thường nhìn con người trong tấm ảnh có đẹp gì đâu, nhìn mũi thì biết là đi nâng rồi, còn có gương mặt này, không biết là bơm bao nhiêu botox vào nữa, nhìn nụ cười này xem, cứng đờ! Tùy tiện tóm một cô gái trên đường cũng đẹp hơn cô ta nhiều, đầu năm nay cải tốt đều rơi vào mõm heo!

Cô Lý nghiến răng nghiến lợi dùng đầu ngón tay dí dí vào gương mặt mà cô coi là đầu heo kia, miệng lầm bà lầm bầm phát tiết bất mãn trong lòng.

Viện trưởng đi ngang qua vừa thấy thì biết là cô nàng này lại lên cơn động kinh, “Tiểu Lý, em làm sao vậy?”

Cô Lý đang làm mặt âm trầm lập tức giật mình, vo lại tờ báo trong tay cười khan: “Không sao, không sao! Em đi một vòng xem các lớp đây!” Lời còn chưa dứt thì người đã chẳng thấy bóng đâu.

Cô Lý ôm trái tim đã vỡ nát gục đầu đi vào trong phòng học số ba, từ xa nhìn thấy Mạch Bảo đang ngồi vẽ tranh tô màu thì đi qua hỏi:

“Mạch Bảo, hôm nay cậu của con đính hôn, sao con không nghỉ học?”

Mạch Bảo ngẩng cái đầu nhỏ lên mờ mịt hỏi: “Cô ơi, Mạch Bảo đâu có cậu?!”

Cô Lý vỗ đầu lúc này mới nhớ ra bình thường Mạch Bảo gọi Diệp Tử Phàm là chú.

“Mạch Bảo, hôm nay chú Diệp của con đính hôn, con không biết sao?”


“Cô ơi, đính hôn nghĩa là gì?”

“Đính hôn chính là sắp kết hôn đấy!”

Nghe cô Lý giải thích xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Bảo đỏ bừng lên, vứt bút sáp màu trong tay hét lớn: “Chú Diệp sẽ không kết hôn với ai hết!”

Cô Lý ngơ ngác, phản ứng của đứa nhỏ này có phải hơi bị mạnh quá rồi không.

“Mạch Bảo, chú Diệp của con kết hôn, con không vui sao?”

Mạch Bảo sau khi bớt kích động thì cúi đầu suy ngẫm, cô Lý gọi mấy tiếng thấy bé không đáp lại, cho là trẻ con thường trái tính nên không để ý nữa mà cười cười đi ra khỏi phòng học.

Tròng mắt của Mạch Bảo đảo vài vòng, hạ giọng nói với Chu Cảnh Hi ngồi bên cạnh: “Cảnh Hi, mình muốn đi ra ngoài!”

Chu Cảnh Hi kinh ngạc nhìn Mạch Bảo: “Nhưng cô có nói không được tùy tiện đi ra khỏi trường, sẽ bị người xấu bắt đó!”

“Mình mặc kệ, mình phải ra ngoài!” Mạch Bảo nghe nói Diệp Tử Phàm muốn kết hôn thì rất sốt ruột.

Rõ ràng chú Diệp đã hứa sẽ làm cha của bé, sao lại có thể kết hôn với người khác? Mạch Bảo quyết định phải tìm Diệp Tử Phàm để đòi lại công bằng cho cả ba lẫn bé!

“Nhưng mà… nhưng mà cổng đóng mất rồi, không ra được đâu!” Chu Cảnh Hi cố gắng can ngăn Mạch Bảo.

“Chỗ sân chơi có một cái lỗ, mình có thể chui ra ngoài!” Mạch Bảo đắc ý đáp.

Chu Cảnh Hi khó xử bảo: “Nhưng mà còn cô giáo, sao bạn ra khỏi phòng học được?”

“Bạn giúp mình…” Mạch Bảo thì thầm mấy câu vào tai Chu Cảnh Hi.

Một quán cà phê nho nhỏ nằm trong một con hẻm ngay sát quảng trường, hai cô nữ sinh mặc quần áo phục vụ bận rộn trước quầy nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại lén nhìn về phía cái bàn đặt ở góc khuất nhất.

Tiểu Viên Thiểm dùng khuỷu tay huých Tề Lưu Hải: “Ê, theo bồ thì hai người họ có quan hệ gì?”

Tề Lưu Hải chống cằm: “Mình chỉ biết hai người họ đều là soái ca, một dương quang khả ái, một lại tiêu sái tuấn dật, đều là kiểu mình thích.”

Tiểu Viên Thiểm bĩu môi: “Đúng là đồ hoa si, mình cảm thấy hai người họ nhất định là kiểu quan hệ đó.”


Thấy cà phê đã xong, Tề Lưu Hải rót ra hai cái tách nhỏ: “Quan hệ gì?”

“Tình nhân.”

“Không thể nào, tuy nhìn cũng xứng đôi nhưng mình cảm thấy không giống!”

“Muốn cá cược không? Một trăm đồng!”

Thấy Tiểu Viên Thiểm chắc chắn như vậy, Tề Lưu Hải liền muốn đập bẹp nhuệ khí của cô: “Một trăm đồng thì một trăm đồng, giờ làm sao chứng minh?”

Tiểu Viên Thiểm cười đắc ý: “Bồ quản mình xài cách nào, miễn sao chứng minh được họ là người yêu thì coi như mình thắng!”

Tề Lưu Hải gật đầu: “Chơi luôn!”

Tiểu Viên Thiểm cười hì hì: “Chuẩn bị móc tiền ra đi em, chị đây thắng chắc rồi!”

Tề Lưu Hải rất tò mò xem Tiểu Viên Thiểm làm sao để chứng minh được hai người kia là quan hệ tình nhân, cô thấy Tiểu Viên Thiểm sau khi bưng cà phê đi thì lại quay ngược trở lại, không nói chuyện hay làm bất kỳ động tác nào. Tề Lưu Hải bĩu môi xem thường, chỉ biết mạnh miệng, xem bồ chứng minh kiểu gì.

Tiểu Viên Thiểm đi vào trong quầy đắc ý xòe tay ra: “Tiểu Hải, bồ thua rồi, một trăm đồng!”

Tề Lưu Hải không chịu: “Dựa vào cái gì mà bắt mình đưa tiền, bồ đưa chứng cứ ra đây.”

Tiểu Viên Thiểm lấy hai miếng bánh ngọt trong tủ lạnh ra rồi đặt vào khay đưa cho Tề Lưu Hải: “Bồ bưng cái này qua đó, nhìn kỹ luôn, trên tay họ đeo nhẫn cặp. Vậy còn chưa đủ để chứng minh quan hệ tình nhân hả?”

Tề Lưu Hải chưa từ bỏ ý định, bưng khay nhanh chóng đi qua, khi quay trở lại thì đã mất hết khí thế, gục đầu móc ra một tờ bác Mao đỏ au nhét vào tay Tiểu Viên Thiểm.

“Lần này coi như bồ gặp hên!”

Tiểu Viên Thiểm nhét tiền vào túi áo: “Chi tiết quyết định tất cả, vừa nãy khi họ bước vào quán gọi cà phê thì mình thấy rồi.”

Tề Lưu Hải xù lông: “Bồ chơi độc lắm, coi mình là đồ ngốc hả? Sao thấy từ nãy rồi mà không nói?”

“Tiểu Hải, cái này gọi là binh bất yếm trá!”

“Có mà gọi là vô liêm sỉ chơi xấu thì có!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui