Sau khi Triệu Tư Tề trở về thì thấy cửa nhà vệ sinh vẫn đóng chặt, lớp kính thủy tinh mờ che khuất cảnh tượng ở bên trong. Tại sao lại tắm lâu như vậy? Triệu Tư Tề nôn nóng đi vài vòng trước cửa. Thời gian cứ thế trôi qua, cửa phòng tắm vẫn đóng chặt… Triệu Tư Tề cau mày, trong lòng cảm thấy bất an! “Cậu… cậu tắm xong chưa?” Bên trong không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng nước ào ào truyền đến. Triệu Tư Tề không khỏi hoảng hốt, nâng tay gõ nhẹ lên cánh cửa. “Cậu tắm xong chưa?” Vẫn không ai đáp lại… Triệu Tư Tề sốt ruột cất cao giọng, cường độ gõ cửa càng mạnh hơn. “Cậu không sao chứ?” Đột nhiên cửa phòng tắm bất mở, Diệp Thần Dật quấn mình trong áo tắm bực bội nhìn Triệu Tư Tề. “Anh gọi cái quỷ gì vậy hả ông chú?” Bàn tay của Triệu Tư Tề vẫn còn giơ trên không trung, anh ngượng ngùng thu tay về, xấu hổ nói: “Tôi… tôi tưởng cậu…” “Anh tưởng tôi làm sao? Hôn mê? Hay là chết?” Diệp Thần Dật vòng qua người Triệu Tư Tề, đi vào trong phòng. Triệu Tư Tề á khẩu không biết nói sao, trong khi đó Diệp Thần Dật cau mày dùng mũi chân lật tới lật lui đám quần áo rơi tán loạn dưới đất. Nếu không phải bị bẩn thì đã bị rách tan, hiển nhiên là không có cách nào mặc được nữa. Diệp Thần Dật thoáng đau lòng, đây là bộ đồ cậu rất thích, lại còn là số lượng có hạn nữa. Triệu Tư Tề đứng một bên cẩn thận quan sát hành động của Diệp Thần Dật, anh nhìn thảm trạng ở trên mặt đất thì càng xấu hổ không thôi. “Quần áo tôi sẽ bồi thường cho cậu!” Bồi thường? Anh bồi nổi hả? Diệp Thần Dật lười để ý đến Triệu Tư Tề, cầm lấy khăn mặt chà lau mái tóc ẩm ướt. “Sao anh còn chưa đi?” Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh… Anh ta đi rồi! Diệp Thần Dật hơi mất mát, cậu lắc đầu, kéo cái khăn phủ trên đầu mình xuống. Bỗng trước mắt nhiều thêm một ly nước, còn có một ít thuốc. Diệp Thần Dật ngẩn người, cậu ngẩng đầu lên thì đối diện với ánh mắt thân thiết của Triệu Tư Tề. “Cậu đang bị sốt, uống thuốc đi!” Lời nói dịu dàng như dòng nước ấm xoa dịu trái tim bị tổn thương, Diệp Thần Dật cảm thấy ấm áp, nhận lấy ly nước, uống hết thuốc. “Tôi uống thuốc rồi, anh đi đi!” Thấy Triệu Tư Tề vẫn lần chần đứng một bên khiến Diệp Thần Dật mất kiên nhẫn: “Tôi nói nè ông chú, rốt cục là anh muốn thế nào?” Người đàn ông phía trước đỏ bừng cả mặt, vò đầu bứt tai hơn nửa ngày mới thốt ra một câu: “Tôi… tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu!” Tên này là quá mức ngây thơ hay là thằng ngốc vậy? Diệp Thần Dật dùng vẻ mặt như thấy quái thú mà nhìn Triệu Tư Tề, sau đó thì phì cười: “Ông chú à, đã là thời đại nào rồi. Anh thật sự cho rằng xã hội bây giờ vẫn còn như xưa, chỉ cần trèo lên giường thì phải lấy thân báo đáp à? Hơn nữa cái đó là dành cho phụ nữ, anh làm ơn nhìn cho rõ ông đây là đàn ông!” Thấy Triệu Tư Tề đần mặt ra nhìn mình khiến Diệp Thần Dật nhịn không được liền muốn đùa giỡn anh, cậu ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Ông chú, đừng nói là anh chưa từng chơi đàn ông nhé? Sao hả? Anh muốn làm lại không?” Nói rồi đưa tay kéo vạt áo tắm ra. Triệu Tư Tề bị hành động của Diệp Thần Dật khiến cho kinh hoảng mà xua tay liên tục: “Không cần, không cần!” Diệp Thần Dật liếc mắt nhìn Triệu Tư Tề, thấy anh hoàn toàn không có ý muốn rời đi thì chán nản chả buồn nhìn đến anh nữa mà cúi đầu nhìn ngó đống đồ nát trên sàn. Triệu Tư Tề do dự một lúc, từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp. “Đây là danh thiếp của tôi, nếu có việc gì thì hãy đến tìm tôi!” Triệu Tư Tề thấy thiếu niên kia không thèm để ý đến mình, nhẹ nhàng đặt danh thiếp lên trên bàn, lấy hết tiền mặt trong ví ra cũng đặt chung một chỗ. Anh nhìn thiếu niên thêm một lần nữa rồi mở cửa đi ra ngoài. Sau khi cửa đóng lại, Diệp Thần Dật đi đến trước bàn, cầm lấy danh thiếp Triệu Tư Tề để đó. Bên trên tờ danh thiếp tinh xảo là ba chữ lớn “Triệu Tư Tề”. Diệp Thần Dật bĩu môi khinh thường, lực trên tay tăng mạnh, tờ danh thiếp lúc này đã bị vò cho nhàu nhĩ. Đôi mắt phượng xinh đẹp hơi chuyển động, cậu lại xòe tay ra, cầm tờ danh thiếp nhăn nhúm trong tay mà đọc lại một lần nữa. Triệu Tư Tề! Trưởng phòng kinh doanh của công ty Thiên Lực! Khóe môi của Diệp Thần Dật cong lên thành một nụ cười giảo hoạt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...