Khi điều khoản bồi thường mới được công bố thì tất nhiên là toàn bộ cư dân khu đất cũ đều đồng loạt ký tên đồng ý, ôm nhau vui mừng bắt đầu chuẩn bị chuyển nhà. Đồng thời trong giới bất động sản cũng rúng động, ai nấy đều chỉ trích Diệp Tử Phàm tùy ý sửa chữa phương án bồi thường phá hỏng quy tắc trong giới. Dựa vào cạnh tranh không lành mạnh để tiêu diệt các công ty bất động sản nhỏ nhằm độc chiếm thị trường của thành phố Z. Thế là nhất thời toàn bộ mũi dùi đều chĩa vào công ty Thiên Lực, Diệp Tử Phàm là người đứng mũi chịu sào phải gánh lấy tiếng xấu, cổ phiếu của công ty Thiên Lực trượt giá. Đám cổ đông trong công ty thì âm thầm oán trách Diệp Tử Phàm cố chấp không để ý đến lời can ngăn của họ. Diệp Tử Phàm thì tuy thân đứng nơi đầu sóng ngọn gió nhưng hoàn toàn không để ý mà vẫn như trước tiêu sái thong dong. Đối với việc phóng viên liên tục bám theo càng chẳng buồn quan tâm, chỉ bảo là sau ba ngày sẽ tổ chức họp báo, hết thảy mọi vấn đề đều sẽ được giải đáp trong cuộc họp. Đúng ba ngày sau, Diệp Tử Phàm đúng như lời hẹn công khai mở cuộc họp báo lớn. Tạ Thiên Lỗi ngồi dựa lưng vào ghế, một tay cầm xì gà tỏ ra thích thú nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, trên màn hình đang chiếu trực tiếp nội dung cuộc họp báo của Diệp Tử Phàm. A Dũng đứng bên cạnh thì rất hưng phấn: “Anh Thiên, thằng Diệp Tử Phàm này đúng là tự chui đầu vào rọ. Chỉ để giải quyết vấn đề dân cư của khu đất cũ đó mà dám đem khu cao ốc phía Nam ra để bồi thường cho đám dân kia. Anh nói thằng đó có phải bị nước vào não không?!” Tạ Thiên Lỗi đắc ý đáp: “Diệp Tử Phàm muốn nhanh chóng giải quyết cho đỡ phiền toái chứ sao?! Tuy chuyện xuống đường biểu tình bị hắn ngăn lại kịp thời nhưng sóng ngầm vẫn còn đó. Lưu Khánh Công vừa lên đài thì để xảy ra chuyện này, e là cái ghế chẳng giữ nổi, Diệp Tử Phàm cũng bị phê bình kín đáo. Lần này Diệp Tử Phàm tổ chức họp báo là hành động giãy chết thôi! Hắn cho rằng chỉ cần dùng vài câu nói là đã có thể hóa giải được nguy cơ lần này, hừ, nằm mơ!” A Dũng cười nịnh phụ họa: “Chúng ta vừa đào cái hố thì ai ngờ thằng đó lại ngoan ngoãn nhảy vào. Lần này chúng ta nhất định có thể đạp bẹp Diệp Tử Phàm dưới lòng bàn chân để cho hắn vĩnh viễn không bao giờ thấy được mặt trời!” Ánh mắt độc ác như rắn rết của Tạ Thiên Lỗi nhìn chằm chằm bóng dáng tiêu sái trên màn hình, tiếng cười thâm độc tràn ra từ bên môi. Tại cuộc họp báo, đám phóng viên không ngừng đặt câu hỏi như bắn đạn pháo, Diệp Tử Phàm ho nhẹ một tiếng cầm lấy microphone nói: “Mọi người làm ơn im lặng một chút, vấn đề của mọi người đưa ra tôi sẽ lần lượt giải đáp!” Đám phóng viên bên dưới lập lức loạt soạt lôi ra máy ảnh, bút ghi âm chờ đợi Diệp Tử Phàm lên tiếng. Diệp Tử Phàm mở miệng nói: “Vào ba mươi năm trước tại khu đất cũ này đã được xây dựng một trong những xưởng dệt nổi tiếng nhất quốc nội, đồng thời cũng tạo nên một sức ảnh hưởng rất lớn lan ra đến tận ngoài nước. Tuy sau này nó đã bị giải thể, trở thành một khu vực bị quên lãng thế nhưng chúng ta đều không thể quên đi những thành tích vĩ đại đó. Cho đến hiện nay thì tất cả những trọng điểm được khai thác của thành phố Z đều không hề đụng đến khu phía Tây này, khu đất cũ này cứ như vậy mà lẻ loi đứng một bên không được ai nhìn ngó đến. So sánh với khu Đông phồn hoa thì khu Tây quá thực quá mức tiêu điều. Khi thị trưởng Lưu vừa nhậm chức thì đã lập tức chú trọng đến vấn đề phát triển, cải tạo khu Tây. Ông đã nhiều lần đi trước khảo sát, thăm hỏi và an ủi dân cư trong khu đất cũ bị quên lãng này. Nhìn thấy dân cư trong khu Tây phải sống trong những căn hộ cũ nát, nhiều căn bên ngoài mưa to, trong nhà mưa nhỏ. Thậm chí đã có rất nhiều căn hộ đã xuất hiện những vết nứt dài, tiềm ẩn những nguy cơ đến tính mạng của người dân. Thị trưởng Lưu xem ở trong mắt, thấy ở trong lòng, dân chúng khổ thì ông càng khổ, thậm chí chẳng thể nào nuốt nổi một hạt cơm khi nghĩ đến mọi người. Ông không ngừng phản ánh vấn đề này lên cấp tỉnh, qua sự cố gắng không ngừng của thị trưởng Lưu, phía cấp tỉnh rốt cục cũng đồng ý cải tạo lại khu đất cũ này. Thế nhưng lập tức thị trưởng Lưu lại suy xét đến việc dân cư sống trong khu đất cũ chủ yếu đều là người đã về hưu, công nhân cũ của xí nghiệp trước kia, cũng như công nhân, nhân viên trong các công ty nhỏ lẻ. Tuy họ rất nghèo, nhưng họ là những người đã trả giá rất nhiều tâm huyết để đóng góp cho thành phố Z. Nếu như không có họ thì liệu thành phố này có thể phát triển thành thành phố phồn hoa như ngày hôm nay không? Để có thể giúp đỡ cho dân cư có thể có một mái nhà để che nắng che mưa, thị trưởng Lưu đã cùng tôi bàn bạc, nghiên cứu nhiều mặt mới quyết định đưa ra phương án bồi thường mới như hiện nay. Những người dân đó đã vất vả cả một đời, làm lụng cực khổ như vậy không phải chỉ vì muốn có một mái nhà hay sao? Nhà là gì? Là một nơi ấm áp để che nắng che mưa. Dân chúng trong khu đất cũ đó nào có yêu cầu gì to lớn, họ đơn giản chỉ muốn có một nơi để trú thân. Mà tôi, thân là một người làm về ngành địa ốc, không phải nên giúp đỡ để cho mọi người có một tổ ấm, để cho họ có một điểm tựa ấm áp không sợ mưa gió mà tiếp tục tiến tới sao? Bất kể là người già hay là một đứa trẻ, cũng như những người công nhân nghèo khổ kia, có thể giúp cho họ cảm nhận được ấm áp, giúp cho họ có thêm nghị lực để bám trụ lại thành phố Z này chính là niềm vinh dự lớn nhất của các chuyên gia bất động sản như chúng tôi.” Diệp Tử Phàm vừa dứt lời thì phía dưới lập tức phát ra tiếng vỗ tay kinh thiên động địa. Bên dưới, Vương Mai của báo Đông Phương vội vàng kéo nhiếp ảnh gia của báo mình qua, vẻ mặt hoa si mà rối rít bảo: “Mau mau, canh nhiều góc độ chụp càng nhiều càng tốt. Diệp tổng tài đẹp trai quá trời, mai phải đăng hình anh ấy lên trang nhất.” Diệp Tử Phàm đợi tiếng vỗ tay giảm bớt rồi mới tiếp tục nói: “Chính vì thế, tôi đã quyết định thay đổi lại kế hoạch cải tạo khu đất cũ này, xin mọi người hướng lên màn hình lớn!” Màn hình led phía sau sáng lên, một bản đồ hiện lên trước mắt mọi người. Diệp Tử Phàm đứng lên bắt đầu giảng giải cho mọi người: “Đây là trường mầm non, đây là phòng tập thể dục, đây là khu dưỡng sinh cho người cao tuổi…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...