Hôm nay Xán Xán mặc bộ váy có những bông hoa nhỏ, bé đứng dưới ánh nắng, đôi mắt như phát sáng, tuy chỉ làm mấy động tác khởi động nhưng cũng có thể thấy được động tác của Xán Xán rất chuẩn, lúc sau Xán Xán quên động tác, đành xách váy xoay tròn dưới ánh nắng.
Đoạn Cửu Niệm ngơ ngác nhìn Xán Xán, từ trước đến nay cậu nhóc vẫn luôn coi Xán Xán là bạn tốt, hôm nay mới phát hiện người bạn tốt này là một cô nhóc, một cô nhóc cười rất đẹp.
Xán Xán mệt đến nỗi thở phì phò: “Cháu múa đẹp không ạ?”
“Đẹp lắm, Xán Xán giỏi quá.” Thẩm Vi Tửu khen bé.
Xán Xán cảm thấy rất vui, sau đó bé quay sang nhìn Đoạn Cửu Niệm: “Niệm Niệm, có phải em cũng biết nhảy hay không, đến lúc đó hai chúng ta cùng nhảy cặp nha, chị cảm thấy rất đẹp.”
Bàn tay đang để trong túi quần của Đoạn Cửu Niệm nắm lại, bé nhìn về phía Thẩm Vi Tửu, Thẩm Vi Tửu sờ đầu Xán Xán: “Niệm Niệm vẫn chưa học, Xán Xán có thể dạy cho em trai.”
“Không phải em trai, là Niệm Niệm.” Xán Xán đột nhiên nói.
Đoạn Cửu Niệm nhìn Xán Xán, Xán Xán nói: “Vậy được ạ, cháu chỉ dạy được kiến thức cơ bản thôi, bởi vì cháu là nữ, Niệm Niệm phải nhảy theo kiểu của nam.”
Thẩm Vi Tửu cười, gật đầu: “Vậy Niệm Niệm và Xán Xán học đi.”
Hai đứa nhỏ bắt đầu ép chân trên mặt đất, Trương Thuần nhắc nhở: “Xán Xán, Niệm Niệm mới tập lần đầu, con còn nhớ buổi đầu tiên mẹ dạy con thế nào không?”
Xán Xán gật đầu: “Con sẽ nhẹ nhàng ạ.”
Trương Thuần nhìn hai đứa nhỏ cùng nhau chơi đùa, cô đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: “Hay là cho Niệm Niệm và Xán Xán kết đôi từ nhỏ đi, đến lúc đó hai chúng ta cũng trở thành thông gia.”
Thẩm Vi Tửu kinh ngạc nhìn Trương Thuần: “Hai đứa nó còn nhỏ mà chị.”
“Không sao hết, nếu hai đứa không ở bên nhau thì chúng ta cũng không ép chúng.”
Thẩm Vi Tửu cười cười: “Đợi hai đứa lớn hơn một chút rồi nói sau, hiện tại cũng rất tốt rồi, thanh mai trúc mã.”
“Được rồi, chắc hẳn lúc đó Xán Xán nhà chị sẽ có rất nhiều người theo đuổi đấy.”
Thẩm Vi Tửu gật đầu: “Đúng vậy, Xán Xán rất xinh đẹp.”
Buổi tối, Thẩm Vi Tửu thử nhắc đến chuyện này với Niệm Niệm, cô cứ lo là Niệm Niệm sẽ không hiểu nên còn giải thích cho bé, sau đó Niệm Niệm lại hỏi: “Giống ba và mẹ ạ? Sau này cũng sẽ có cục cưng ạ?”
Bản thân Niệm Niệm vẫn còn là một đứa trẻ, câu cục cưng từ trong miệng bé nói ra thật sự khiến Thẩm Vi Tửu bật cười, cô gật đầu: “Đúng vậy, Niệm Niệm thông minh lắm.”
Niệm Niệm lắc đầu: “Mẹ ơi, con còn nhỏ, không biết sau này nuôi được Xán Xán hay không, hơn nữa nếu sau này Xán Xán gặp được người mình thích có lẽ sẽ không muốn ở bên con nữa.”
Một cậu nhóc mới năm tuổi mà đã suy xét đến chuyện sau này chăm lo cho gia đình, còn lo lắng vì điều này mà làm chậm trễ Xán Xán.
Thẩm Vi Tửu bị lời nói của Niệm Niệm làm cho suýt rớt nước mắt, sao cục cưng nhà cô lại nghe lời vậy chứ.
Niệm Niệm làm một động tác mà sáng nay Xán Xán dạy cho bé: “Mẹ ơi, sao mẹ không dạy con nhảy ạ?”
Thẩm Vi Tửu nói: “Niệm Niệm muốn học à? Nếu muốn thì mẹ sẽ dạy con.”
Xán Xán gật đầu, bé muốn học.
“Được, mẹ giúp con ép gân trước.”
Lúc Đoạn Khâm về thì thấy hai mẹ con mồ hôi nhễ nhại: “A Tửu, hai mẹ con đang làm gì vậy?”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Vi Tửu trông thấy khuyết điểm của Niệm Niệm, cô nói: “Niệm Niệm muốn tập nhảy, nhưng xương của con quá cứng, chắc sẽ mệt lắm đây.”
“Xương cứng? Nhất định là di truyền từ ba nó đấy.” Đoạn Khâm bế Niệm Niệm lên hôn một cái.
Thẩm Vi Tửu suy nghĩ rồi gật đầu: “Công nhận.”
Lúc ở bên Thẩm Vi Tửu, Đoạn Khâm đã từng học múa ba lê theo cặp, anh vốn định tạo bất ngờ cho A Tửu trong ngày sinh nhật của cô, nhưng thật sự là năng lực có hạn nên Đoạn Khâm đành từ bỏ, anh không ngờ con mình cũng như thế.
“Nào, để ba dạy con múa.”
Tuy anh không múa ba lê được, nhưng cũng đã học được kiến thức múa ba lê theo cặp.
Đoạn Khâm dùng điện thoại mở một đoạn nhạc, sau đó ôm eo Thẩm Vi Tửu, hôn một cái lên trán cô rồi nói: “Chuẩn bị bắt đầu nào.”
Tiếng nhạc chậm rãi vang lên, hơi thở cực kì nam tính của Đoạn Khâm bao quanh lấy cô, Thẩm Vi Tửu cũng bám vào người anh, mỗi một bước đều khớp đến hoàn mỹ, có lẽ Đoạn Khâm không múa giỏi nhất, nhưng trong mắt Thẩm Vi Tửu thì lại là giỏi nhất.
Đoạn Khâm nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Thẩm Vi Tửu, đôi mắt sáng rỡ kia vẫn xinh đẹp như trong trí nhớ của anh.
Tiếng nhạc kết thúc, Đoạn Khâm nhẹ nhàng hôn lên mắt Thẩm Vi Tửu: “A Tửu, em đẹp lắm.” ( Oki anh, Ênm Đệnp Léăm:3)
Đã là vợ chồng lâu năm rồi, Thẩm Vi Tửu đột nhiên bị câu nói này của Đoạn Khâm làm cho đỏ bừng cả gương mặt: “Con đang ở đây đó.”
Đoạn Khâm khẽ nở nụ cười, anh ôm Thẩm Vi Tửu, nhìn về phía Đoạn Cửu Niệm: “Thằng nhóc kia, nhìn rõ chưa?”
Hiện tại Đoạn Cửu Niệm đã trưởng thành, bé đã hiểu mỗi lần nhìn ba và mẹ là cảm nhận gì, bé bị đút đầy miệng thức ăn cho chó.
“Ba múa giỏi quá, mẹ múa rất đẹp.”
Đoạn Khâm gật đầu: “Vậy nên không nhất thiết là phải biết múa ba lê mới có thể nhảy cùng cô gái mà mình thích.”
Đoạn Cửu Niệm đột nhiên đỏ mặt: “Ba, con đâu có.”
“Ba đã nói con đâu, ba chỉ đưa ra kết luận thôi mà.” Đoạn Khâm cười nói.
“A, con biết rồi.” Đoạn Cửu Niệm nhạt nhẽo nói.
Thẩm Vi Tửu bỏ tay Đoạn Khâm ra: “Anh ăn cơm tối chưa?”
Đoạn Khâm gật đầu: “Hôm nay anh có gặp Mạt ca, bây giờ anh ấy đã rời khỏi câu lạc bộ rồi, anh định mời anh ấy đến lớp quyền anh.”
Thẩm Vi Tửu gật đầu: “Anh cảm thấy ổn là được.”
Đoạn Khâm nghĩ Niệm Niệm muốn tập múa, liệu có thể tập thêm chút quyền anh được không, nhưng suy nghĩ lại thì vẫn thôi, đến lúc đó thằng nhóc Niệm Niệm bị thương, nhất định A Tửu sẽ rất xót nó.
Niệm Niệm đang nằm trên giường tự hỏi cuộc đời mình, dường như bất cứ thứ gì bé hứng thú đều không theo nổi, nếu hôm nay Xán Xán không nói vậy thì bé không muốn tập nhảy, cũng không muốn học đánh quyền.
Ngày hôm sau, Niệm Niệm nói cho Thẩm Vi Tửu suy nghĩ của mình, Thẩm Vi Tửu nói: “Con vẫn chưa hiểu rõ thì sao biết mình có cảm thấy hứng thú hay không chứ, đợi sau khi con trải nghiệm một khoảng thời gian kiên trì thì sẽ cảm thấy mình đã hiểu, rồi hẵng nói xem con có cảm thấy hứng thú hay không.”
Vì để Niệm Niệm xóa bỏ ý nghĩ này, Thẩm Vi Tửu đã dẫn Niệm Niệm đến cung thiếu niên để bé tìm món đồ mà mình thích, cuối cùng Niệm Niệm dừng lại trước phòng piano.
“Mẹ ơi, sao nó có thể phát ra âm thanh hay đến vậy ạ?”
Thẩm Vi Tửu nói: “Để mẹ dẫn con đi hỏi cô giáo.”
Cả ngày hôm đó, Niệm Niệm và Thẩm Vi Tửu ngồi trong phòng piano nghe những bạn ở đó tập đàn, có đôi khi tài nghệ của mấy đứa bé đó không thuần thục, Đoạn Cửu Niệm sẽ hơi nhíu mày lại, quả thực giống ba bé y như đúc.
Thẩm Vi Tửu nhìn Đoạn Cửu Niệm liền nghĩ xem Đoạn Khâm đang làm gì.
Hai vợ chồng dường như có thần giao cách cảm, Thẩm Vi Tửu vừa nghĩ đến Đoạn Khâm thì anh đã nhắn tin cho cô: Niệm Niệm tìm được sở thích của mình chưa em?
Thẩm Vi Tửu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Niệm Niệm: Em cảm thấy chắc là con tìm được rồi
Đoạn Khâm: Bà xã vất vả rồi, moah! (╯3╰) (Tròi oy nhìn icon cưng xỉu:DD)
Nhìn kí tự gương mặt mà Đoạn Khâm gửi, Thẩm Vi Tửu khẽ mỉm cười, lần nào nhớ đến Đoạn Khâm cô cũng có một loại cảm giác hạnh phúc.
Lúc trở về từ cung thiếu niên, Niệm Niệm nói: “Mẹ ơi, con muốn học chơi piano.”
Thẩm Vi Tửu gật đầu: “Học piano khó lắm, Niệm Niệm biết không?”
Đoạn Cửu Niệm gật đầu.
Nếu Niệm Niệm nói rằng bé muốn học, Thẩm Vi Tửu sẽ đi đăng ký cho Niệm Niệm.
Tuy ngày thường Niệm Niệm ít nói, nhưng bé vừa đi vắng thì căn nhà lại trở nên quạnh quẽ, mà bởi vậy Thẩm Vi Tửu cũng có thời gian đến phòng múa của Trương Thuần luyện tập.
Trong vũ đoàn vừa tuyển người mới, Thẩm Vi Tửu nhìn bọn họ, dường như trông thấy bản thân mình lúc mới gia nhập đoàn, vì muốn những người mới đến có nhiều cơ hội để rèn luyện bản thân hơn, nên nhóm nòng cốt của Thẩm Vi Tửu đã giảm bớt một ít hoạt động.
Vì thế gần đây Thẩm Vi Tửu không đến Bắc Hoa mà luyện múa ở chỗ Trương Thuần.
“Xán Xán nhà chị hỏi là sao dạo này Niệm Niệm không đến chơi với con bé.” Trương Thuần nói.
“Niệm Niệm đang học đàn piano.”
Trương Thuần kinh ngạc: “Trong nhà đã có quyền vương và nghệ sĩ múa, bây giờ lại muốn tạo ra một hoàng tử piano nữa hả?”
Thẩm Vi Tửu bị Trương Thuần chọc cười: “Niệm Niệm chỉ thử thôi ạ, nó muốn tìm mục tiêu mà mình cảm thấy hứng thú.”
Trương Thuần không nhịn được mà tấm tắc hai tiếng, mới tí tuổi mà đã muốn biết mục tiêu tương lai của mình?
Vì để Niệm Niệm học đàn piano nên Đoạn Khâm đã cố ý mua cho Niệm Niệm một cây đàn piano Stanford, Niệm Niệm vừa về đến nhà đã tự giác ngồi trước đàn luyện tập.
Lúc Thẩm Như đến đây, bà nhìn thấy cháu trai ngoại của mình đang ngồi nghiêm chỉnh trước đàn, tiếng đàn phát ra vô cùng êm tai, cả trái tim bà đều bị Niệm Niệm làm cho mềm nhũn.
“Niệm Niệm giỏi quá.” Thẩm Như nói.
Đoạn Cửu Niệm cảm thấy ngượng ngùng: “Cảm ơn bà ngoại, cháu còn nhiều chỗ chưa biết ạ.”
Thẩm Như nói: “Niệm Niệm như vậy đã rất giỏi rồi. Kỳ nghỉ đông này bà ngoại và ông ngoại định đi du lịch, Niệm Niệm không thể đến nhà bà ngoại ăn tết rồi.”
“Bà ngoại định đi đâu ạ?”
“Ông ngoại cháu muốn đến Tam Á, bên đó ấm áp, Niệm Niệm có muốn đi cùng ông bà không?”
“Nhất định là ông ngoại muốn cùng bà ngoại tận hưởng thế giới hai người, Niệm Niệm không đi đâu ạ.”
“Đúng là bé mà lanh.” Thẩm Như cười nói.
Sau khi Thẩm Như đi du lịch, thành phố C bắt đầu có tuyết rơi, nhiệt độ không khí giảm xuống, sáng nào Đoạn Khâm cũng đưa Đoạn Cửu Niệm đi học đàn piano, giáo viên dạy piano là nữ, mỗi lần thấy Đoạn Khâm đến đây đều niềm nở chào đón: “Đoạn tiên sinh lại đưa con đến ạ?”
Đoạn Khâm gật đầu, anh không nói câu gì, sau đó ngồi xổm xuống giúp Đoạn Cửu Niệm tháo khăn quàng cổ: “Niệm Niệm học ngoan nhé, ba về làm bữa sáng cho mẹ.”
Đoạn Cửu Niệm vỗ bả vai Đoạn Khâm, tựa như phó thác trọng trách cho anh: “Ba phải làm ngon chút nhé, không thì mẹ lại kén ăn nữa.”
Đoạn Khâm đứng lên, nói với cô giáo: “Cô giáo vất vả rồi.”
Cô giáo cười cười, lắc đầu: “Không vất vả gì đâu, Niệm Niệm vừa ngoan lại vừa thông minh.”
Sau khi Đoạn Khâm về, cô giáo lập tức tụ tập kể chuyện: “Tôi lại gặp được Đoạn Khâm rồi, đẹp trai lắm, tôi còn nghe thấy anh ấy nói về nấu cơm cho bà xã ăn.”
“Ngay cả con của anh ấy cũng rất thương yêu mẹ nó, hâm mộ quá đi.”
“Nhưng tôi phải thu lại vẻ tươi cười của mình một chút, lần nào Đoạn Khâm đến đây cũng không thèm liếc nhìn tôi một cái, tôi rất muốn hét lên rằng tôi tự biết bản thân ra sao, tôi sẽ không câu dẫn anh đâu!! Tôi chính là fan của vợ chồng nhà họ đấy.”
Cô giáo nói xong thì nhìn thấy Đoạn Cửu Niệm đang nhìn mình bằng vẻ kỳ quái, bèn cười xấu hổ: “Niệm Niệm, nào, chúng ta học thôi.”
Niệm Niệm đột nhiên nói: “Tình cảm của ba mẹ em rất tốt.”
Cô giáo cười hai tiếng: “Cô giáo biết, nhưng cô không thể khống chế được bản thân, cô nói thật cho em biết, cô là fan hâm mộ của ba mẹ em đấy.”
Đoạn Cửu Niệm đột nhiên hiểu ra được nụ cười kỳ quái ban nãy trên mặt cô giáo, bé mím môi, cảm thấy hình tượng của cô giáo trong lòng mình đã sụp đổ.
Lúc Đoạn Khâm về đến nhà thì Thẩm Vi Tửu đã dậy, trong nhà đang mở máy sưởi, Thẩm Vi Tửu lại đi chân trần, bàn chân trắng nõn rơi trên mặt đất.
Đoạn Khâm cảm thấy thời gian trôi qua đã lâu mà dường như A Tửu vẫn không hề thay đổi, không, có thay đổi, trở nên càng mê người hơn, từ trong ra ngoài đều vương mùi của anh, anh đã có được A Tửu.
Thẩm Vi Tửu chưa đi được mấy bước đã bị Đoạn Khâm ôm lên, cô không hề giật mình mà ngoan ngoãn ôm cổ Đoạn Khâm: “Niệm Niệm đi học rồi à anh?”
Đoạn Khâm ôm Thẩm Vi Tửu về phòng: “Ừ.” Sau đó cúi người đi dép cho Thẩm Vi Tửu.
Thẩm Vi Tửu ngọ nguậy chân: “Trong nhà không lạnh mà, không muốn đi dép.”
Làn da tinh tế chợt động đậy trong lòng bàn tay, Đoạn Khâm bắt lấy bàn chân đang lộn xộn: “Không được, không thì sẽ bị cảm đấy.”
Thẩm Vi Tửu nói: “Ông xã, A Khâm, anh giai Khâm.”
Đoạn Khâm nhíu mày, A Tửu lại bắt đầu rồi, vì không muốn đi dép mà câu gì cũng gọi được, anh mở miệng nói: “Mấy cái này nghe chán rồi, gọi kiểu khác đi rồi anh không bắt em đi dép nữa.”
Thẩm Vi Tửu hơi dừng lại một chút, cô còn có thể gọi kiểu gì nữa?
“Ông già?”
“Anh không già!”
“Vậy thì anh yêu? Darling?”
“Chẳng lẽ là cục cưng?”
Hô hấp của Đoạn Khâm tăng lên, anh đột nhiên cảm thấy yêu cầu như vậy chính là tra tấn bản thân mình.
Đoạn Khâm chỉnh nhiệt độ máy sưởi cao hơn một chút, sau đó để A Tửu đi chân trần xuống đất.
“Sáng nay em muốn ăn gì? Anh làm cho em.”
Hôm nay có tuyết rơi nên lớp quyền anh không mở cửa, Đoạn Khâm ở nhà cả ngày.
Thẩm Vi Tửu suy nghĩ: “Ông xã muốn ăn gì thì ăn cái đó.”
Đoạn Khâm cười cười: “Anh ăn sáng rồi.”
“Sáng nay anh ăn gì?”
“Cháo và năm cái bánh bao.” Đoạn Khâm nói.
Thẩm Vi Tửu há to miệng: “Vậy em cũng ăn cháo.”
Đoạn Khâm đi mua bánh bao cho Thẩm Vi Tửu, Thẩm Vi Tửu không muốn ăn, cuối cùng vẫn bị Đoạn Khâm lừa ăn hết.
Ăn xong, Thẩm Vi Tửu nằm trên sô pha, nhìn Đoạn Khâm bằng vẻ oán trách: “Anh sờ bụng em xem.”
Đoạn Khâm đặt tay lên bụng Thẩm Vi Tửu, anh có thể cảm nhận được một độ cong nhỏ, tựa như bên trong có một đứa trẻ ba tháng tuổi, Đoạn Khâm bất giác nhẹ tay hơn một chút.
“Để anh xem.”
Thẩm Vi Tửu quả thật ăn nhiều, bụng hơi nhô lên khiến bông hồng trên đó cũng căng ra, bông hoa vốn xinh đẹp lại trở nên căng tròn, cánh hoa bị kéo rộng càng làm nổi bật vẻ tươi đẹp của làn da.
Bàn tay Đoạn Khâm chậm rãi vuốt ve theo hình xăm bông hồng, khiến nơi đó dần nóng lên.
Thẩm Vi Tửu híp nửa mắt nhìn Đoạn Khâm, trên mặt Đoạn Khâm mang theo vẻ thành kính, tựa như đang vuốt ve một bức tượng thờ.
Thẩm Vi Tửu bị suy nghĩ này của mình chọc cười, Đoạn Khâm tựa như vừa bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn gương mặt tươi cười của Thẩm Vi Tửu, anh hôn cô như bị đầu độc.
Thẩm Vi Tửu ôm cổ Đoạn Khâm, chủ động khiến nụ hôn này sâu hơn.
Đến khi tách ra, trong mắt Thẩm Vi Tửu đã phủ một tầng hơi nước, hô hấp của Đoạn Khâm vẫn chưa bình ổn lại, nhưng bàn tay anh vẫn thành thật đặt trên cánh hoa hồng.
Anh dùng trán chống lên trán Thẩm Vi Tửu, hô hấp của cả hai giao nhau.
Rõ ràng là không hề làm gì, nhưng Thẩm Vi Tửu lại cảm thấy cả người đều là mồ hôi.
Đoạn Khâm nhìn Thẩm Vi Tửu, anh bằng lòng dùng cả đời để đổi lấy sự bình an vui vẻ của A Tửu, nhưng anh càng muốn làm bạn bên cạnh A Tửu cả đời, cười theo cô, khóc theo cô.
Vĩnh viễn không xa rời.
Thẩm Vi Tửu thấy được tình cảm nồng hậu từ trong mắt Đoạn Khâm, cô dùng tay ôm mặt anh: “Có phải anh muốn em sinh thêm một đứa con cho anh không?”
Đoạn Khâm nhíu mày: “Không cần đâu. Anh chỉ thích một bông hồng này thôi, không muốn bông nữa đâu.”
“Thật sự không muốn sao?” Thẩm Vi Tửu lẩm bẩm: “Sinh một cô nhóc giống em, mai này em có thể mặc váy đôi giống con, cùng múa với nó.”
“A Tửu, em cố ý.” Giọng nói của Đoạn Khâm trầm thấp, anh bế Thẩm Vi Tửu lên: “Nào, chúng ta đi sinh cục cưng thôi.”
A Tửu cho rằng Đoạn Khâm thật sự muốn mình sinh cục cưng, nhưng không ngờ lại quay về thời điểm mới kết hôn, Đoạn Khâm dùng sức kiềm chế vô cùng lớn để khống chế bản thân, cho dù chân cô cong lại, môi cô mềm mại thì Đoạn Khâm vẫn không hề lơi lỏng.
Không sinh cũng được, cô đã có Niệm Niệm rồi, nhưng Thẩm Vi Tửu biết Đoạn Khâm muốn có một đứa con gái nên cô mới nói như vậy, mà Đoạn Khâm lại xót cô.
Thẩm Vi Tửu quyết định để tháng ngày của Đoạn Khâm trôi qua yên bình một chút, không cố ý trêu chọc anh nữa.
Nhưng Đoạn Khâm vẫn bị phát hỏa.
Hỏi bác sĩ thì bác sĩ nói là hỏa khí quá lớn, bảo bọn họ không được mở máy sưởi trong nhà quá lâu, bác sĩ giữ lại lời muốn nói nhưng rồi thôi, mặc dù vậy lúc về nhà Thẩm Vi Tửu vẫn giúp Đoạn Khâm hạ hỏa.
“Bây giờ càng ngày càng lạnh, không mở máy sưởi thì em và Niệm Niệm đều sẽ bị cảm, anh không sao đâu, ăn hoa quả mấy ngày là ổn thôi.” Đoạn Khâm nói.
Thẩm Vi Tửu xoa mụn nước nổi bên miệng Đoạn Khâm: “Chúng ta đi du lịch đi.”
“Niệm Niệm muốn đi đâu chơi nào?”
Từ khi sinh Niệm Niệm, bọn họ rất ít khi đi du lịch, vừa hay nhân cơ hội này đưa Niệm Niệm đi du lịch một chuyến.
Niệm Niệm suy nghĩ rồi nói: “Con không biết, mẹ và ba quyết định đi ạ.”
Cuối cùng cả nhà chuẩn bị đến một hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương, lúc này đang là mùa hoa phượng nở, hoa phượng đỏ rực như lửa nở trên núi rất đẹp, phía dưới là biển xanh bao la.
Tựa như đang ở vương quốc trong mơ.
Buổi tối, Thẩm Vi Tửu và Đoạn Khâm dẫn Niệm Niệm lên nóc nhà ngủ, ngắm bầu trời lấp lánh sao.
Thẩm Vi Tửu nhẹ nhàng nói: “Hình như mẹ nhìn thấy dáng vẻ mai này Niệm Niệm ngồi trước piano tao nhã đánh đàn.”
Đoạn Khâm hôn Thẩm Vi Tửu và Niệm Niệm một cái: “Anh cũng thấy vậy.”
Niệm Niệm nói: “Sao con không nhìn thấy ạ?”
Thẩm Vi Tửu cười cười: “Bởi vì lúc nào con đàn piano cũng nhìn Xán Xán mà.”
Niệm Niệm chôn trong ngực Đoạn Khâm: “Con sẽ nhìn ba mẹ.”
Không lâu sau, Niệm Niệm phát hiện mình thật sự ngồi chơi piano trước mặt rất nhiều người, nhưng cho dù Niệm Niệm muốn nhìn ba mẹ thì cũng không được, bởi vì Đoạn Khâm và Thẩm Vi Tửu đi du lịch kỷ niệm tròn mười năm kết hôn, nhưng lại không dẫn cậu nhóc theo.
Đoạn Cửu Niệm cảm thấy chắc hẳn là mình được nhặt về.
Nhưng ánh mắt của Đoạn Cửu Niệm lại rơi trên gương mặt tươi cười xinh đẹp của Xán Xán, Đoạn Cửu Niệm hơi nhăn mũi lại, may mắn là cậu nhóc vẫn còn Xán Xán.
Tác giả có lời muốn nói: Hoàn truyện rồi, cảm ơn các bạn đáng eo đã đồng hành.
— HOÀN —
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...