Nước mưa lầy lội khiến bàn chân trắng nõn của cô dính bẩn, Thẩm Vi Tửu không kịp thở, cô đứng trước mặt Đoạn Khâm, giọng nói ngắt quãng trong tiếng mưa rơi: “Đoạn Khâm, anh bị ngốc à?”
“Mưa to thế này, sao còn chưa về?”
Nước mưa rơi trên má cô, tựa như những giọt nước mắt.
Đoạn Khâm nhìn đôi chân trần của cô, cau mày nói: “Lại không đi giày rồi.”
Hai người vào trong hành lang, toàn thân đều ướt đẫm, Thẩm Vi Tửu nói: “Anh bị ngốc à? Mưa to như vậy sao vẫn chưa về?”
Trong giọng nói của Đoạn Khâm mang theo sự tủi thân: “Anh nhớ em, nhưng em không muốn để anh lên.”
“Anh đến đây có chuyện gì không?”
Cô cảm thấy hơi hối hận, đáng lẽ cô không nên xuống đấy, đã nói là sẽ không gặp Đoạn Khâm nữa, nhưng lại bị anh mê hoặc, Thẩm Vi Tửu cảm thấy ghét bản thân mình.
Đoạn Khâm đột nhiên nắm chặt tay Thẩm Vi Tửu: “Anh có chuyện muốn nói cho em biết.”
Nhiệt độ từ lòng bàn tay của người đàn ông truyền đến lòng bàn tay cô qua lớp bao tay mỏng, Thẩm Vi Tửu đột nhiên cảm thấy hai má nóng lên.
Sau khi vào nhà, Đoạn Khâm nói: “Mau lấy khăn lau khô tóc đi, đừng để bị cảm lạnh.”
Bàn chân Thẩm Vi Tửu dính bùn, để lại những dấu chân nhỏ trên sàn nhà, Đoạn Khâm đứng ở đó, anh hơi khép mắt lại, ngăn chặn sự khô nóng trong lòng.
Thẩm Vi Tửu thay quần áo xong thì phát hiện trên người Đoạn Khâm còn nhỏ nước, tạo thành một vũng nước nhỏ dưới chân, cô nói khẽ: “Anh lau qua người đi.”
Đoạn Khâm gật đầu, vẻ mặt dịu dàng: “Đợi anh.”
Đoạn Khâm lau tóc qua loa rồi đi ra, cô đang nhắm mắt ngồi trên ghế sô pha, hình như đã ngủ rồi, anh bèn đi đến chỗ cô.
Anh nhẹ nhàng tiến lại gần, khẽ hôn lên má cô.
Thẩm Vi Tửu như nàng công chúa vừa thức dậy sau khi được hoàng tử hôn, cô chậm rãi mở mắt, chợt thấy ánh mắt thâm thúy của Đoạn Khâm đang chăm chú nhìn mình.
Trong ánh mắt Thẩm Vi Tửu vẫn còn mơ màng, dường như chưa tỉnh ngủ hẳn, cô vươn hai tay về phía Đoạn Khâm, giọng nói mềm mại: “A Khâm.”
Đoạn Khâm cảm thấy mắt mình đau xót, anh vươn tay định ôm cô nhưng lại nhớ ra cả người mình vẫn ướt nên dừng động tác, Thẩm Vi Tửu đột nhiên tỉnh táo lại, không phải cô đang nằm mơ, mà là Đoạn Khâm thật sự đứng trước mặt cô.
Cô chậm rãi thu tay về, ngồi nghiêm chỉnh: “Ngồi xuống nói chuyện đi.”
Đoạn Khâm lắc đầu: “Trên người anh vẫn ướt, không ngồi đâu.”
“Ừ.” Đoạn Khâm đã không ngồi, Thẩm Vi Tửu cũng không nói gì thêm, cô ôm chân, chậm rãi nghe giọng nói của người đàn ông vang lên trong phòng.
“Chiều hôm đó anh ra ngoài quên không mang điện thoại.”
Đoạn Khâm không nói hôm đó là bao giờ, nhưng cả hai người đều hiểu.
Đoạn Khâm nói thêm: “Anh không tin em đã chết, nên đã đi tìm em ba năm, bây giờ rốt cuộc anh cũng tìm được em rồi, A Tửu.”
Đoạn Khâm không thể kiềm chế được tình cảm của mình, anh vươn tay ôm cô gái đang chôn đầu giữa hai chân vào ngực.
Nước mắt chảy xuống cằm của người đàn ông, nhỏ lên cổ Thẩm Vi Tửu, cô có thể nghe thấy trái tim anh đang đập kịch liệt, từng nhịp rồi lại từng nhịp.
Giọng nói của Thẩm Vi Tửu mang theo tiếng nghẹn ngào, cô không biết lời Đoạn Khâm nói là thật hay giả, nhưng hôm đó cô không ngừng gọi điện thoại cho Đoạn Khâm, cả đêm đó dài như vậy, mỗi giây mỗi phút cô đều trông mong Đoạn Khâm sẽ xuất hiện, nhưng ánh đèn đường lập loè, ánh trăng cũng tan biến mà anh vẫn không tới, anh bỏ rơi cô rồi.
Trong đầu cô lại vang lên giọng nữ truyền qua điện thoại ngày hôm đó, tựa như có một tiếng sét đánh vào người, sau đó phóng ra tia lửa thiêu trụi toàn thân cô.
Đoạn Khâm hôn cô gái trong ngực, ông trời đã chia cắt bọn họ, nhưng cuối cùng anh đã tìm được cô rồi, anh sẽ không để cô rời xa mình nữa.
Nhưng Đoạn Khâm không ngờ cô gái trong ngực lại giãy dụa, Đoạn Khâm nói: “A Tửu, sao vậy?”
“Anh đi đi, rời khỏi đây đi.” Trên mặt Thẩm Vi Tửu tràn đầy nước mắt, vừa khóc nức nở vừa nói.
Cơ thể Đoạn Khâm cứng đờ lại, anh không biết sai ở chỗ nào.
“A Tửu, xin lỗi em, anh không cố ý không đọc tin nhắn của em đâu, đáng lẽ anh nên ở bên cạnh em, lúc trước anh đã để lỡ, bây giờ em cho anh thêm một cơ hội nữa được không?”
Đoạn Khâm cầu xin cô.
“Đoạn Khâm, anh đã quên rồi sao? Đêm hôm đó tôi đã nói chia tay với anh rồi.” Giọng nói nghẹn ngào của Thẩm Vi Tửu tuy nhỏ nhưng rất kiên định: “Có lẽ là do chúng ta không hợp nhau nên mới bị chia cách.”
“Không hợp? không hợp chỗ nào?”
Thẩm Vi Tửu không nói thêm gì nữa, cô lau nước mắt: “Đoạn Khâm, ba năm rồi, đã quá muộn rồi, chúng ta không thể quay lại được nữa.”
Trong phút chốc, ánh mắt của Đoạn Khâm mang theo sự mờ mịt, anh nhìn Thẩm Vi Tửu, tựa như đang nhìn một người xa lạ, một lúc lâu sau, anh đột nhiên nở nụ cười: “A Tửu, em đang nói đùa với anh sao?”
“Không, tôi mệt mỏi rồi, Đoạn Khâm.”
“Em mệt mỏi?” Đoạn Khâm cười rồi lại khóc: “Em mệt mỏi nhưng anh thì không, A Tửu, lần này đến lượt anh chủ động yêu em được không?”
Thẩm Vi Tửu không nói thêm gì nữa, Đoạn Khâm nhẹ nhàng nâng mặt Thẩm Vi Tửu, sau đó chậm rãi hôn lên những giọt nước mắt của cô.
Nước mắt vừa đắng lại chát, cô gái của anh quá đau khổ rồi, trái tim của Đoạn Khâm nghẹn lại.
Lúc ra về, trên người Đoạn Khâm vẫn còn ướt, anh chậm rãi châm điếu thuốc, hương nicotin từ từ tan vào trong không khí, ánh mắt Đoạn Khâm rơi trên ánh đèn êm dịu, đến khi đèn tắt mới rời đi.
Mọi người trên thị trấn đang bàn tán rằng sức hấp dẫn của Thẩm Vi Tửu rất lớn, thầy Vương đã theo đuổi cô ba năm, bây giờ anh Đoạn vừa gặp cô giáo Thẩm mà đã điên cuồng theo đuổi rồi, khiến người khác không nhịn được mà chẹp miệng, chuyện này đã trở thành chủ đề bàn tán vào mỗi lúc rảnh rỗi trên thị trấn.
Thẩm Như vừa từ bên ngoài về, bà lập tức nói: “Tửu Tửu, chúng ta chuyển nhà đi.”
Thẩm Vi Tửu nói: “Chuyển nhà làm gì ạ?”
Thẩm Như oán hận nói: “Mấy người ở đây rảnh rỗi quá rồi, không có việc gì làm nên khua môi múa mép sau lưng người ta.”
“Mẹ, không sao đâu, bọn họ chỉ bàn tán một lát thôi, cũng không nói mấy thứ gì đó.” Thẩm Vi Tửu thì lại không hề để ý.
Giọng nói của Thẩm Như đột nhiên hạ thấp xuống: “A Tửu, con thật sự không muốn rời khỏi đây sao?”
Thẩm Vi Tửu nhìn về phía Thẩm Như: “Mẹ?”
Trên mặt Thẩm Như mang theo vẻ ngại ngùng: “Ông ấy muốn ở cùng mẹ con mình.”
Thẩm Vi Tửu cắn chặt môi dưới, cô vẫn biết mẹ không coi trọng mình, hồi cô còn bé luôn ghét bỏ cô, bây giờ lại vì một người đàn ông mà bỏ rơi cô, có lẽ khoảng thời gian này là lúc bà có lương tâm nhất.
Thẩm Như tiếp tục nói: “Tửu Tửu à, sau này con phải lập gia đình, con nói xem, chẳng lẽ mẹ vẫn ở cùng để làm chướng mắt các con sao? Mẹ sống hơn nửa đời người rồi, nửa đời trước bị che mắt, nên nửa đời sau chỉ muốn sống yên bình, bây giờ có một người đàn ông không chê mẹ, ông ấy cũng đã nói rồi, nếu con đồng ý ở cùng chúng ta thì cũng được, Tửu Tửu, mẹ sẽ không bỏ rơi con đâu.”
Hốc mắt Thẩm Vi Tửu hơi ướt, cô mở to mắt, chớp chớp cho khô nước mắt: “Được, con sẽ ở cùng hai người.”
Thẩm Như không ngờ Thẩm Vi Tửu sẽ đồng ý ở cùng bọn họ, bà sửng sốt một hồi, cười nói: “Được, được, mẹ sẽ nói với chú Lý của con.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...