Cưng Chiều Đến Cùng (Sủng Đến Tận Cùng)



Edit: MarisMiu _ Diễn đàn

Các phóng viên xung quanh nhìn vào đôi bàn tay nắm chặt của họ rồi lại nhìn vào hai khuôn mặt lạnh lùng đó, đột nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh đã giảm xuống hơn một nửa.

Nhan Hạ nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt, trong lòng cũng có một cảm giác khác thường không ngừng nhen nhóm lên.

Quá khứ và hiện tại lại trùng hợp trong cùng một địa điểm như thế.

Từ trước đến nay Nhan Hạ chưa bao giờ nghĩ tới lại gặp nhau trong một hoàn cảnh như thế này.

“Mẹ ơi, ba bắt tay với bác này cũng được một lúc lâu rồi.” Giọng nói thanh thúy của Lục Hạo đột nhiên vang lên phá vỡ sự im lặng vào lúc này.

Sự chú ý của các phóng viên cũng lập tức bị Lục Hạo hấp dẫn, không phải cái gì khác, mà là……

Lục Hạo gọi bọn họ là chú nhưng lại kêu Trần Cảnh là bác?

Đây thực sự là một cách gọi quá kỳ ảo, bởi vì dù bất kể thế nào Trần Cảnh vẫn trẻ hơn bọn họ rất nhiều.

Lục Phỉ cũng rất vừa lòng với một tiếng "bác" này của Lục Hạo, anh lập tức buông tay Trần Cảnh, cười nhẹ nói: “Gặp lại sau, cả nhà chúng tôi đi vào trước, chỉ sợ Trần tổng đang có việc bận rồi."

Nói xong Lục Phỉ liếc nhìn các phóng viên.

Các phóng viên thấy Lục Phỉ nói vậy mới nhớ tới mục đích của họ, lại vây quanh Trần Cảnh lần nữa.

“Trần tổng, ngài có ý kiến gì về sự kiện bê bối lần này của quý công ty không?”

“Anh có biết rõ về chuyện của Dương Ngưng và các lãnh đạo cấp cao của công ty chứ?”

"..."

Cộng thêm vụ bê bối của công ty giải trí England, rõ ràng vào lúc này Trần Cảnh lại càng được hoan nghênh hơn một ít.

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Lục Phỉ vẫn không chút thay đổi, sau đó một tay ôm lấy Lục Hạo một tay nắm lấy tay của Nhan Hạ chậm rãi đi vào bên trong.


Trong toàn bộ quá trình Nhan Hạ vẫn luôn vẫn duy trì sự trầm mặc.

Đằng sau ba người, Trần Cảnh đứng tại chỗ nhìn vào bóng dáng hài hòa của ba người, đôi mắt hững hờ lạnh nhạt.

Mãi cho đến đi vào bên trong đại sảnh của đài truyền hình Việt Quất, Nhan Hạ mới cảm giác được ánh mắt luôn dõi theo phía sau biến mất.

Lục Phỉ thấy Nhan Hạ lén lút thở ra một hơi mới nhìn thoáng qua cô, sau đó quay đầu lại nhéo cái mũi của Hạo Hạo, nói: “Hạo Hạo, tại sao con lại kêu người đó là bác?”

“Hạo Hạo không thích chú ấy, cho rằng kêu “bác” chú ấy sẽ không vui giống như những chú lúc trước.” Lục Hạo nghiêng đầu nhỏ nói, tuy rằng cậu bé không rõ vì sao bọn họ lại để ý đến xưng hô giữa chú và bác như thế, nhưng cậu rất rõ một điều rằng khi những người này nghe từ bác sẽ không thích nhưng khi nghe đến chú thì lại có vẻ rất vui vẻ.

Chỉ có thể nói một câu, cảm giác của đứa nhỏ này rất nhạy bén.

Nghe nói vậy, Lục Phỉ nở nụ cười: “Hạo Hạo thật thông minh.”

“Hạo Hạo đương nhiên thông minh!” Lục Hạo dương dương đắc ý đáp lại lời nói của Lục Phỉ.

Sau khi nói xong, ánh mắt đảo qua trên người Nhan Hạ: “Hình như mẹ đang không vui?”

Nghe được Lục Hạo gọi chính mình, Nhan Hạ ngẩng đầu nhìn qua Lục Hạo, khóe môi hơi cong nói: “Mẹ đúng là có chút không vui nhưng nhìn đến Hạo Hạo thì lập tức cảm thấy vui vẻ.”

“Hì hì.” Nghe nói vậy Lục Hạo lập tức vui vẻ nở nụ cười.

Lúc này, Nhan Hạ dời ánh mắt về phía Lục Phỉ dường như có lời gì muốn nói.

Sau đó Lục Phỉ nhéo lòng bàn tay của Nhan Hạ: “Về nhà rồi nói.”

“Ừm, về nhà rồi nói.” Lục Phỉ duy trì thái độ này tạo cho Nhan Hạ rất nhiều động lực.

Nặng nề hít vào một hơi sau đó chậm rãi thở ra.

Còn không phải là chuyện của Trần Cảnh Thâm sao?

Hơn nữa, cô cũng đã không phải là Nhan Hạ của mười mấy năm trước.

Thấy cảm xúc của Nhan Hạ cũng trở lại bình thường, tuy trong lòng Lục Phỉ an tâm nhưng vẫn chặt chẽ ghi tạc cái tên Trần Cảnh này vào trong lòng.


Sau đó có nhân viên đi xuống dưới nghênh đón Lục Phỉ đi vào trong.

“Anh Lục, mời bên này.” Nhân viên cung kính nói.

“Đợi một lát.” Lục Phỉ đáp lại, tiếp đó lấy di động ra gọi một cuộc cho Hình Ảnh.

“Chị Hình.” Điện thoại được kết nối, Lục Phỉ liền gọi tên cô.

“……”

“Chị có thể tới đón Nhan Hạ một chút được không? Đưa cô ấy và Hạo Hạo về nhà.”

“……”

“Ừm, hiện tại có một số việc không tiện.”

“……”

“Được, tôi ở đài truyền hình Việt Quất.”

“……”

Sau khi nói chuyện với Hình Ảnh xong, Lục Phỉ mới nhìn về phía Nhan Hạ: “Em đưa Hạo Hạo trở về trước, còn chuyện bên này anh sẽ xử lý.”

“Được.” Nhan Hạ gật đầu, lúc này lòng của cô có chút phập phồng lên xuống, cô vẫn chưa tìm được phương pháp có thể tâm không gợn sóng đối mặt với Trần Cảnh, càng quan trọng hơn là hiện tại cô đang có thai, cô càng không thể làm cảm xúc của bản thân dao động quá lớn.

Rời đi, mới là lựa chọn tốt nhất với cô.

Có điều cô cũng cảm thấy may mắn vì hôm nay có thể gặp được Trần Cảnh Thâm tại đây.

Cô cũng hiểu rất rõ anh ta, chỉ cần nhìn trúng đồ vật hoặc người thì anh ta sẽ không cho phép nó thoát khỏi sự khống chế của mình.

Cô từng cho rằng mười mấy năm không gặp có thể anh ta sẽ thay đổi, nhưng chỉ trong một cái liếc mắt kia cô đã biết Trần Cảnh Thâm vẫn là Trần Cảnh Thâm, cho dù mười mấy năm trôi qua vẫn không thay đổi.


Chỉ là không biết khả năng khống chế đối phương của anh ta có còn hay không.

Cô không dám tưởng tượng đối phương sẽ làm ra những chuyện quá đáng gì.

Nghĩ đến đây, Nhan Hạ nhìn Lục Phỉ nói: “Lục Phỉ, hãy cẩn thận với anh ta.”

Nghe vậy, vẻ mặt Lục Phỉ ngưng trọng một chút, m a r i s m i u - l 3 q u y d o n anh ta trong miệng Nhan Hạ là ai đã rõ ràng.

Lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nhan Hạ, Lục Phỉ khẽ lên tiếng “Ừm.”

Tuy nhiên lúc Nhan Hạ không để ý, đôi mắt của Lục Phỉ lóe lên.

Anh chưa bao giờ biết Nhan Hạ lại có một cảm giác sợ hãi về một người như thế.

Một lát sau, Hình Ảnh cũng tới đài truyền hình Việt Quất, sau khi cô đi vào, Trần Cảnh cũng đi vào từ bên ngoài.

Người nhân viên nhìn thấy Trần Cảnh cũng nhanh chóng chạy lên chào đón.

Trần Cảnh cũng đáp lại một câu sau đó anh ta lại bước về phía trước.

Có điều lúc này Lục Phỉ lại trực tiếp chắn trước người anh ta.

Còn Nhan Hạ thì ôm Lục Hạo nhìn về phía Hình Ảnh nói: “Chị Hình, chúng ta đi thôi.”

“Được.” Hình Ảnh tuy cảm thấy tò mò với tình huống trước mắt nhưng cũng làm hết phận sự dẫn Nhan Hạ đi ra ngoài.

Lục Phỉ và Trần Cảnh hai người giống như là chưa bao giờ gặp nhau, trong lúc hai bên gắt gao nhìn đối phương thì bầu không khí quanh người lại càng lạnh lẽo hơn vài phần khi ở bên ngoài.

“Lục Phỉ, anh thực không tồi, thật không hổ được cô ấy coi trọng làm chồng.” Trần Cảnh đột nhiên cười một tiếng, ngũ quan trên mặt bởi vì nụ cười này mà có vẻ nhu hòa hơn một ít.

“Anh cũng thật không tồi, tôi rất ít khi nhìn thấy cô ấy sợ hãi một người như thế.” Lục Phỉ trái lại lạnh như băng đáp trả nói, anh chưa bao giờ bỏ phí tâm tư với những người đáng ghét.

“Sợ hãi? Từ này rất thú vị, sao anh không nói là khó kìm lòng nổi, nói thí dụ như gặp được tình nhân cũ gì đó.” Trần Cảnh thấp giọng ha hả cười nói, giọng nói không thể nói là từ tính nhưng lại mang theo một chút u ám.

“Vợ của tôi không có tình nhân cũ, chúng tôi là mối tình đầu của nhau.” Lục Phỉ không bị ảnh hưởng bởi những lời nói của đối phương, vẫn bình tĩnh tự nhiên.

Trần Cảnh nghe Lục Phỉ nói những lời này, ánh mắt càng ngày càng lạnh, nụ cười trên môi lại càng sâu hơn, sau đó tiếp tục nói: “Nếu lúc trước không phạm phải một lần sai lầm, anh cho rằng anh có cơ hội?”

“Nhưng thực tế là tôi đã có cơ hội.” Lục Phỉ chống lại tầm mắt của Trần Cảnh, khóe môi cũng gợi lên một vòng cung lạnh lẽo, thờ ơ mà lại mang theo xa cách.


Trong lúc hai người ngươi nói ta đáp, dường như có từng đợt “sấm sét vang dội ầm ầm”.

Nhân viên kia ở một bên lắng nghe sớm đã bị choáng váng bởi nội dung từ trong miệng hai người.

Anh ta hẳn là không nghe lầm chứ?

Lục Phỉ và tổng giám đốc của giải trí England rất có khả năng là tình địch?

Tin tức này nếu mà được truyền ra ngoài……

Ngay khi ý tưởng này xuất hiện, khoảnh khắc tiếp theo lập tức có hai tầm mắt quét thẳng lên trên người, ngước mắt thì thấy hai khuôn mặt tuấn mĩ với sự tương phản mãnh liệt.

“Lục ảnh đế, Trần tổng.”

“Cuộc đối thoại giữa chúng tôi chỉ có một mình cậu biết, nếu chuyện này mà truyền tới tai người thứ tư, về sau cậu có thể sẽ không còn khả năng tận hưởng ánh mặt trời tốt đẹp nữa.” Trần Cảnh cười tủm tỉm nói với nhân viên đó.

Mà nhân viên này nghe vậy liền không nhịn được bưng kín ngực, đây là trần trụi uy hiếp sinh mệnh mà!

Mà lúc này Lục Phỉ cũng liếc mắt nhân viên này một cái.

“Tôi bảo đảm chuyện này sẽ không truyền đến tai bất kỳ ai.” Nhân viên đó không đợi Lục Phỉ mở miệng nói chuyện, liền chủ động mở miệng nói.

Anh ta đã nghe nói qua chủ tịch của công ty giải trí England xuất thân từ thế giới ngầm. Nếu anh ta dám loan truyền thật chỉ sợ cuộc sống của anh ta có thể sẽ biến mất.

“Mời dẫn đường.” Trần Cảnh tiếp tục hờ hững nói.

“Vâng, vâng.” Nhân viên kia không nhịn được lau trán một cái, anh ta cảm giác chính mình giống như đang đổ mồ hôi lạnh.

Lục Phỉ vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng với sự uy hiếp của Trần Cảnh, khi Trần Cảnh dùng lời nói cảnh cáo nhân viên này cũng không nhắc nhở đến anh.

Có điều, anh sợ sao?

Đương nhiên không sợ, đối phương có chiêu gì anh sẽ tận lực bồi tiếp.

Nhan Hạ là điểm mấu chốt duy nhất của anh.

Đụng vào nó, có


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui