Edit: MarisMiu - Diễn đàn
Sau đó, từng món ăn được từ từ bưng lên, các món ăn rất tinh tế, nhìn nó làm cho mọi người cảm thấy rất ngon miệng.
Đặc biệt là Lục Hạo, chiếc đũa trong tay không ngừng dừng lại.
Lục Phỉ nhìn bộ dạng nhỏ tham ăn kia, ba người lớn có mặt đều bất lực nhưng họ vẫn không ngừng cho Lục Hạo ăn những món ăn yêu thích của mình.
"Ăn nhiều như vậy, bụng của thằng bé có chứa nổi không?" Nhìn Lục Hạo đang cắm cúi mải miết ăn, Vưu Khánh có chút bị dọa sợ hãi.
Dù sao trong ấn tượng của anh ta dạ dày của đứa trẻ đều rất nhỏ hơn nữa không thể ăn quá nhiều.
Nghe thấy đề tài này, Nhan Hạ và Lục Phỉ đều im lặng.
Một lát sau, Nhan Hạ mới có chút bất đắc dĩ mà mở miệng nói: "Khi thằng bé ba tuổi thì muốn ăn một chén rưỡi cơm, khi đó chỉ cho thằng bé ăn một chén cơm, lúc chuẩn bị ôm rời khỏi bàn thì…”
"Thì sao?" Thấy Nhan Hạ đang nói lại tạm dừng, Vưu Khánh tiếp tục hỏi.
"Cả người thằng bé nằm bò bám chắc trên cái bàn không chịu đi..." Nhan Hạ thì thầm.
"..." Vưu Khánh im lặng một lúc rồi anh ta bật cười ha ha, đứa nhỏ tham ăn này!
Quả nhiên thật đáng yêu, làm cho anh ta cũng muốn kết hôn sinh và sinh con, nhưng bên người lại không có một người thích hợp.
Người hâm mộ của anh ta đã tan vỡ trái tim vì anh ta rồi.
Nhưng anh ta cũng tin rằng một ngày nào đó có thể gặp được người thích hợp.
"Ăn thật là no nha!" Lúc này, Lục Hạo ngồi vào vị trí, tay chạm vào cái bụng tròn tròn xoe của mình, trong miệng hô ra một tiếng cảm thán.
Sau khi nói xong, cậu bé ngước nhìn đoàn người Nhan Hạ, thấy đôi mắt của họ đang nhìn chằm chằm vào bụng của mình, sau đó trên khuôn mặt hiện lên một chút ngượng ngùng.
Tiếp theo đó cậu bé duỗi thẳng cơ thể và hít chặt bụng lại.
Chỉ là lúc này bụng căng tròn làm sao có thể nói hít là hít được, sau một thời gian ngắn nó lại trở về như cũ.
Ngay sau đó Vưu Khánh lấy điện thoại di động của mình ra chuẩn bị chụp lại hình ảnh của Hạo Hạo.
Mà Lục Hạo vô cùng nhạy bén lập tức che mặt lại.
"Ha ha ha." Sau khi chụp xong, Vưu Khánh lại một lần nữa không nhịn được nữa nở nụ cười.
Sau đó anh ta nhìn Lục Phỉ rồi nói: "Con trai nhà anh thông minh quá!"
Nghe vậy Lục Phỉ liếc nhìn Vưu Khánh.
Tuy Vưu Khánh nói không sai, nhưng mà...
Lục Phỉ lại cảm thấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn qua Lục Hạo.
Nhìn vào bàn tay nhỏ bé của Lục Hạo đang che mặt, sau đó cậu bé từ từ hé ra một khe hở và để lộ đôi mắt to đó. Khi thấy Vưu Khánh không còn chụp nữa cậu bé mới lập tức buông tay ra sau đó cười sáng lạn với Lục Phỉ.
Thấy vậy, Lục Phỉ lặng lẽ thu hồi ánh mắt của mình.
Trong lòng tiếp tục nghĩ tới lời nói vừa rồi.
Nhưng con trai của anh đương nhiên là thông minh rồi?
Vưu Khánh thấy Lục Phỉ thu hồi ánh mắt thì cười hắc hắc. Ngay sau đó, lập tức lấy điện thoại di động ra rồi đăng nhập vào Weibo, đăng một bài viết mới.
# v: Khà khà, tôi chụp được một tiểu tham ăn, tôi không biết đó là ai! Lục Phỉ, Nhan Hạ#
Ngay khi nó xuất hiện vẫn chưa tới một phút đã nhanh chóng có người để lại lời bình luận bên dưới.
"A a a, đó là tiểu nam thần."
"Tiểu nam thần thật thông minh, biết che mặt mình lại, nhưng... cậu đã gặp phải một chú không đáng tin cậy."
"Haha, bụng của tiểu nam thần thật tròn! Khó trách lại ngượng ngùng che kín mặt vậy, đáng tiếc vẫn bị mọi người nhận ra."
"Chỉ có tôi nhận ra nơi mà họ đang ở là quốc khách thực phủ Yên Vũ Giang Nam?”
"Lầu trên nói đúng lắm."
"Sau khi tiểu nam thần lớn lên, đây sẽ là lịch sử đen tối không được che đậy nha!"
"Giống như một nam thần nhỏ, có điều Vưu nam thần, chừng nào thì ngài mới có thể sinh một tiểu nam thần vậy? Ừm, không thì tiểu nữ thần cũng được.” marismiu -
“Đúng vậy, khi nào thì ngài mới có thể gặp được chân mệnh thiên nữ của đời mình?”
"..." Càng về sau dường như nó đã biến thành bữa tiệc cưỡng bức hôn của Vưu Khánh.
Nhìn vào những dòng bình luận này, Vưu Khánh nhanh chóng tắt điện thoại di động. Những người hâm mộ này thật đúng là luôn luôn bức hôn anh!
Nhưng chẳng mấy chốc khóe môi anh không nhịn được mà cong lên.
Hắc hắc, chờ sau khi Hạo Hạo lớn lên sẽ cho thằng bé xem bức ảnh này, không biết lúc đó nó sẽ có cảm giác như thế nào?
Nhưng sẽ mất một thời gian khá dài đây!
Nhưng lúc này Vưu Khánh lại không chú ý tới, sau khi anh ta rời khỏi bài bình luận đã có nhóm người bình luận nói rằng muốn chạy tới xem.
Khi một đoàn người ăn xong đi ra ngoài, ngoài cửa đã có không ít người hâm mộ và phóng viên chạy đến.
Mặc dù quốc khách thực phủ được các nhân viên an ninh bảo vệ, nhưng tại hiện trường âm thanh cũng to lớn vô cùng.
Nhìn thấy không ít người giơ ống kính về phía Vưu Khánh, Vưu Khánh quả thực rất muốn che mặt……
"Chúng ta tách ra đi?" Vưu Khánh hỏi, người hâm mộ của anh ta tương đối điên cuồng, hiện tại Nhan Hạ vẫn còn ở đây, hơn nữa cơ thể vẫn rất bất tiện.
Cũng không phải nói sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ sợ nó sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Nhan Hạ.
"Ừm." Lục Phỉ gật đầu, nghĩ đến những lời Nhan Hạ đã nói trước đó nên không từ chối lời đề nghị của Vưu Khánh.
Sau đó Vưu Khánh gật đầu, một mình đi về phía nhóm người hâm mộ ở đằng xa kia.
Về phía Lục Phỉ, sau khi nhân viên bãi đậu xe lái xe tới, ba người họ lên xe rồi từ từ rời đi trong mắt người hâm mộ.
Lúc này Vưu Khánh đang bị những người hâm mộ vây quanh, nhìn theo chiếc xe Lục Phỉ rời đi, lúc này anh ta mới chia tay người hâm mộ của mình và rời đi bằng chiếc taxi.
Đúng như anh ta đoán, luôn có fans theo đi theo sau anh ta.
Vưu Khánh dựa mình vào ghế sau, lạnh nhạt nói địa chỉ công ty xong thì không hề tiếp tục để ý tới nữa.
Mà bên kia, gia đình của Lục Phỉ đang ở trong xe.
"Mẹ ơi, mẹ chạm vào bụng của con đi." l3 quy d0n d i e n d a n l e q u y d o n Lục Hạo chạm vào bụng tròn xoe của mình rồi làm nũng với Nhan Hạ.
Nghe vậy, Nhan Hạ bất đắc dĩ đặt tay lên trên bụng Lục Hạo xoa xoa.
"Thực là thoải mái, cảm ơn mẹ." Lục Hạo nhẹ giọng nói, trong giọng nói có thêm chút mãn nguyện.
"Lần sau đừng ăn nhiều như vậy." Cảm thấy cái bụng nhỏ phình ra dưới lòng bàn tay mình, Nhan Hạ mở miệng nói. Cô không muốn con trai của mình ăn đến bụng no căng tròn chỉ vì nó có vị ngon như vậy.
"Ăn rất ngon, cũng không căng mấy. Nó chỉ như... no chín phần thôi." Khi nói xong, Lục Hạo còn vươn tay ra đếm với Nhan Hạ.
"Mẹ biết rồi." Nhan Hạ nắm lấy tay Lục Hạo sau đó đẩy trở về, tốc độ xoa bụng cũng nhanh hơn một chút.
Trong suốt hành trình, Lục Hạo đều mỉm cười ngọt ngào với Nhan Hạ.
Mãi cho đến khi xe chạy về đến nhà.
Mà vừa đến nhà, tinh thần của Lục Hạo lập tức đã trở lại, cả người trực tiếp rời khỏi xe, chạy tới trước cửa nhà, sau đó quay lại nói với Lục Phỉ và Nhan Hạ đang xuống xe: “Ba ơi, mẹ ơi, nhanh lên.”
"Sao lại gấp gáp như vậy?" Nhan Hạ trả lời sau đó lấy chìa khóa từ trong túi ra.
Tối nay sẽ phát sóng chương trình "ba đã trở lại" Lục Hạo nói ngay lập tức.
"Ba đã trở lại"?
Nghĩ vậy, lúc này Nhan Hạ mới nhớ tới hôm nay đã đến ngày thứ sáu, nhưng tại sao hôm nay lại không thấy tổ đạo diễn tới quay chương trình nhỉ?
Tuy có chút nghi hoặc nhưng cũng không hỏi, tiếp đó cầm lấy chìa khóa mở cửa.
Lục Hạo nhanh chóng đi vào trước rồi nhanh chóng bật TV, chuyển đến kênh Lam Môi đã quen thuộc từ lâu.
Nhan Hạ lấy điện thoại di động ra sau đó đặt túi xách sang một bên, cô cũng đi tới ngồi xuống bên cạnh Lục Hạo.
Lục Hạo nhìn quảng cáo, sau đó bất giác nhích lại gần Nhan Hạ.
Đúng lúc này, Lục Phỉ vươn tay ôm lấy Lục Hạo đặt cậu bé sang phía bên kia của mình, trong khi tay kia thì trực tiếp ôm Nhan Hạ vào trong ngực.
Anh muốn cách ly khoảng cách giữa con trai và công chúa nhỏ của mình. Chỉ số IQ và tính cách của công chúa nhỏ không thể bị lây nhiễm bởi Lục Hạo!
Sau khi bị Lục Phỉ ôm đi, cậu bé quay đầu lại nhìn Lục Phỉ, ánh mắt của hai người cha và con trai cứ nhìn đối diện nhau như vậy.
Yên lặng nhìn nhau vài giây, Lục Hạo quay lại đầu tiếp tục nhìn chằm chằm vào TV. Được rồi, coi như hôm nay bố cậu dẫn đi ăn một bữa ăn ngon nên cậu bé để bố và mẹ lại gần nhau.
Nhìn ánh mắt đối đầu giữa hai cha con, ánh mắt của Nhan Hạ mang theo ý cười, chậm rãi quay về phía màn hình TV.
Cụm từ quen thuộc "Bố" vừa xuất hiện, cảnh trên TV đã được bắt đầu.
Mở đầu là cảnh Nhan Hạ xuất hiện, rồi sau đó là Lục Hạo mở cửa phòng và chạy tới nói những lời này với Nhan Hạ.
"Mẹ ơi, bố nói từ nay về sau con sẽ ngủ với bố, con không có em gái nữa phải không?"
Nghe được một lần nữa những lời này, Nhan Hạ không nhịn được chạm vào bụng của mình.
Lục Hạo không làm phiền, con bọn họ cũng đã có, sang năm chắc là có thể xuất hiện rồi...
Lục Phỉ nghe thấy câu này thì cũng nhìn về phía Nhan Hạ, sau đó thấy được động tác của cô, tầm mắt nhìn vào bụng cô thì trở nên dịu dàng.
Còn Lục Hạo nhìn thấy vậy thì ánh mắt cũng sáng ngời, lập tức quay lại nói: "Mẹ ơi, đã một tuần rồi con vẫn chưa ngủ cùng ba mẹ, có em gái rồi sao?"
"......" Nhan Hạ đột nhiên bị làm cho tê liệt.
"Có." Phản ứng của Lục Phỉ nhanh hơn Nhan Hạ nhiều, anh trực tiếp nói ra câu trả lời.
"Thật sao?" Đôi mắt của Lục Hạo bỗng sáng lên, thậm chí cậu bé còn không chú ý xem TV.
"Ừm, trong bụng mẹ của con có em bé, vì vậy sau này hãy chú ý đến bụng của mẹ con một chút, biết không?" Lục Phỉ ngay lập tức dặn dò, nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên nói trước với Lục Hạo, nếu không bất cẩn va chạm vào sẽ không tốt.
"Con biết rồi." Lục Hạo mơ hồ đáp lời Lục Phỉ, sau đó bước xuống ghế sofa đi đến bên cạnh Nhạn Hạ, tay chạm vào bụng của Nhan Hạ nói: "Mẹ ơi, em gái đang ở bên trong à?"
"Vẫn chưa biết được đó có phải là em gái không, cũng có thể là em trai."
"Không muốn em trai, con muốn em gái cơ... " Lục Hạo trả lời ngay lập tức, vì sợ chậm một giây em gái mình sẽ biến mất.
"Tại sao?" Nhan Hạ tò mò hỏi.
"Em trai nghịch ngợm sẽ không ngoan." Lục Hạo
//