Edit: MarisMiu – Diễn đàn lê quý đôn
Vưu Khánh nói như vậy đương nhiên là có căn cứ, có một lần anh ta vô tình thấy Lục Phỉ lướt di động ngắm cái đầm nhỏ của bé gái trước mặt anh ta, anh ta biết rõ Hạo Hạo là con trai của Lục Phỉ nên mới cảm thấy kỳ quái.
Hiện tại lại nhìn đến sức ăn của Nhan Hạ, trong lòng lập tức đã hiểu được.
Có lẽ trong bụng Nhan Hạ đã có em bé cho nên Lục Phỉ mới luôn nhìn quần áo của bé gái.
Anh ta không ngờ hóa ra Lục Phỉ cũng thích con gái.
Nhớ tới điểm này của Lục Phỉ, Vưu Khánh cảm thấy hình tượng Lục Phỉ trong lòng anh càng dịu dàng thêm một ít, không hiểu sao lại cảm thấy thật dễ thương.
Lục Phỉ và Nhan Hạ nghe Vưu Khánh nói xong, anh nhìn chằm chằm Vưu Khánh, còn Nhan Hạ thì lại vuốt bụng của mình, trong lòng hai người chỉ có một ý nghĩ: Thật sự rõ ràng đến mức đó sao?
Nhìn động tác của Nhan Hạ, Vưu Khánh càng thêm khẳng định mình đã đoán đúng, vẻ mặt có phần đắc ý: "Xem ra tôi rất thông minh."
"Bởi vì vẫn chưa được một tháng nên khi công khai ra ngoài vào lúc này sẽ không tốt." Nhan Hạ nhìn Vưu Khánh, nhanh chóng áy náy giải thích.
"Tôi hiểu." Vưu Khánh cười nói: "Quan hệ giữa tôi và Lục Phỉ thân thiết như anh em vậy, tôi sẽ giữ bí mật giúp cậu ấy, hai người không nói coi như tôi cũng không biết."
Nói xong, Vưu Khánh còn giơ tay làm động tác kéo khóa trên miệng.
"Cảm ơn." Nghe vậy, Nhan Hạ cười trả lời, Vưu Khánh thực sự rất hài hước hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
Quả nhiên, màn ảnh và hiện thực luôn có một khoảng cách nhất định.
Có điều Nhan Hạ cảm giác rằng cái bí mật này sẽ khiến quan hệ của bọn họ càng thân thiết hơn một chút.
Vưu Khánh như vậy, Lục Phỉ cũng như vậy.
Cô đã từng cho rằng Lục Phỉ là một nam thần lạnh lùng khiến người khác chớ tới gần, sau khi sống chung với nhau, cô mới phát hiện Lục Phỉ hoàn toàn không phải là người cao ngạo như trong mắt người khác, anh chỉ dùng bề ngoài lạnh lùng để che giấu chính mình mà thôi.
Dựa theo đáp án lúc trước mà anh từng nói với cô, từ nhỏ đến lớn luôn có rất nhiều nữ sinh muốn tới gần anh, nhưng anh lại cực kỳ chán ghét những nữ sinh đó, sau đó anh phát hiện dùng ánh mắt lạnh lùng có thể ngăn chặn những điều đó vì thế anh đã có thói quen đeo mặt nạ.
Mặc dù cuối cùng anh phát hiện sự lạnh lùng của mình chỉ khiến cho những nữ sinh đó càng thêm điên cuồng, tuy bọn họ điên cuồng nhưng sẽ không làm phiền đến cuộc sống của anh giống như trước kia.
Khi cô nghe tin đó còn cảm thấy Lục Phỉ làm cao, nhưng về sau lại phát hiện sự lạnh nhạt của Lục Phỉ cũng chỉ khiến người khác càng thêm mê muội…
Cô cũng nằm trong những số đó!
Cô không thể không thừa nhận, lúc trước cô cũng nằm trong số những người say mê Lục Phỉ.
"Tôi cũng hy vọng hai người có thể sinh thêm một tiểu công chúa, con gái thật sự rất đáng yêu." Vưu Khánh lại tiếp tục mở miệng nói, sau đó cười nhạo nhìn thoáng qua Lục Phỉ.
Anh ta có lý do tin tưởng, nếu Nhan Hạ và Lục Phỉ thật sự sinh được một cô con gái nhất định sẽ rất đáng yêu.
Nghe Vưu Khánh nói đến hai chữ con gái, Nhan Hạ không nhịn được nhìn thoáng qua Lục Phỉ.
Ánh mắt của hai người Nhan Hạ và Vưu Khánh đều được Lục Phỉ thu vào đáy mắt, anh chỉ bình tĩnh nói: "Sinh con trai hay con gái đều được nhưng nếu là con gái thì càng tốt hơn thôi."
"Tôi còn không rõ cậu đang nghĩ gì sao?" Vưu Khánh trợn tròn mắt, nói thẳng ra đôi khi Lục Phỉ có chút muộn tao *, rõ ràng rất thích con gái.
(*) Muộn tao: Có thể nói là 1 ng nhìn rất lạnh lùng và xa cách nhưng thực chất nội tâm ng đó rất nhạy cảm, dễ tổn thương, muốn được vui vẻ nói chuyện vs mọi ng nhưng ko dám nói,...đại loại v. Kiểu ko bik bày tỏ cảm xúc và ngại giao tiếp.
Nhưng anh ta sẽ không nói rõ ràng.
Anh ta nhìn chăm chú vào bụng của Nhan hạ, bỗng nhiên anh ta có chút chờ mong.
Anh ta rất muốn nhìn xem, nếu trong bụng Nhan Hạ là con trai thì Lục Phỉ sẽ có vẻ mặt gì.
Dĩ nhiên ý nghĩ này không thể để Lục Phỉ biết được nếu không cậu ấy sẽ đánh chết anh ta cũng không chừng.
Ngay sau đó phục vụ đưa lên món tráng miệng, câu chuyện của mọi người bị bỏ dở tại đây.
Dù nói gì thì bọn họ cũng đã trải qua một bữa cơm trưa vui vẻ.
Sau khi ăn cơm xong, ba người rời khỏi nhà hàng đi tới bãi đỗ xe.
"Hai người phải trở về quay MV à?" Nhan Hạ hỏi.
"Ừm." Lục Phỉ gật đầu, nhìn vẻ mặt tò mò của Nhan Hạ rồi nói: "Có muốn đi cùng xem thử không? Hiện giờ vẫn đang quay ở trong phim trường."
"Có tiện không?" Nhan Hạ hỏi.
"Tiện chứ tiện chứ, là MV của tôi mà!" Vưu Khánh đang đứng bên cạnh dùng sức gật đầu, sau đó nhanh trí nói tiếp: "Chị dâu, tôi đột nhiên có linh cảm rằng cô rất phù hợp, tôi sẽ sắp xếp cô quay chung với Lục Phỉ."
Nghe được lời này, ánh mắt Nhan Hạ hiện lên vẻ kinh ngạc.
Cô cũng tham gia quay MV hả?
Lục Phỉ ở bên cạnh cũng nghe thấy lời nói của Vưu Khánh, vẻ mặt cũng rất kinh ngạc, nhưng sau đó đã hiểu rõ ý của Vưu Khánh.
Anh nghiêm túc nhìn Nhan Hạ, ánh mắt mang theo ý cười, rất thích hợp.
Nhìn vẻ nghi hoặc của Nhan Hạ, Vưu Khánh cười tủm tỉm nói: "Vừa nghĩ ra một cảm hứng, có anh hùng thì cũng nên có người đẹp."
Nhìn bộ dạng tươi cười của Vưu Khánh, Lục Phỉ trực tiếp đi đến mở cửa xe cho Nhan Hạ đang đứng một bên nói: "Lên xe đi!"
Thấy vậy, Nhan Hạ đứng suy nghĩ một lát nhưng vẫn đáp ứng, đi xem trước rồi nói sau vậy.
Lục Phỉ đi lên phía trước che chắn đầu cho Nhan Hạ, sau khi Nhan Hạ lên xe mới quay người đi qua bên kia.
Nhìn bộ dạng không có tình người này của Lục Phỉ, Vưu Khánh cũng mặc kệ anh ta bước lên xe, lầm bầm: "Thấy sắc quên bạn, có điều cậu đừng ghét tôi lái xe chậm là được."
Nhớ lại những lần Vưu Khánh lái xe, Lục Phỉ lạnh lùng nói: "Cậu là con rùa hả?" Khi đó, những lời nói của anh đều có cảm giác sống không còn gì luyến tiếc.
Cho dù anh ta lái xe chậm thế nào thì vẫn nhanh hơn con rùa!
Có điều như thế cũng có điểm tốt, nếu có phóng viên theo dõi, anh có thể dễ dàng biết được.
"Ừm, lái chậm một chút." Anh ta vừa nói xong, Lục Phỉ thấp giọng phụ họa theo.
Nhưng lần này lại khiến Vưu Khánh sợ hãi, l3 quy d0n trong lúc đợi xe dừng thì quay đầu nhìn thấy Lục Phỉ đang nắm tay của Nhan Hạ ngắm nghía, khiến anh ta ngây ngẩn cả người.
Người này... có thể ngừng thể hiện tình yêu trước một con cún độc thân hay không?
"Còn không lái xe?" Lục Phỉ nhìn thấy ánh mắt của Vưu Khánh, ngẩng đầu nhìn lướt qua, thúc giục nói.
"Đi, lập tức đi." Vưu Khánh yếu ớt nói, sau đó nhấn ga, đánh tay lái, nhanh chóng lái xe rời đi.
Xe chạy vững vàng trên đường, những chiếc xe bên cạnh không ngừng vượt lên, xe ở phía sau liên tục bấm còi, Nhan Hạ ngồi ở ghế sau không chút khách khí trốn vào trong lòng Lục Phỉ nở nụ cười.
Cô lái xe còn nhanh hơn cả Vưu Khánh.
"Chị dâu, muốn cười thì cứ cười, đừng nhịn kẻo hỏng." Vưu Khánh ở trên ghế lái chán nản nói, anh ta nghĩ lái chậm một chút mới cảm thấy an toàn.
"Không, tôi không cười, chỉ cảm thấy anh rất khác trong tưởng tượng của tôi..." Toàn bộ cuộc tiếp xúc vừa rồi, hình ảnh được đắp nặn của Vưu Khánh trên TV đã biến mất chỉ sau vài tiếng.
"Vợ chồng các người thật giống nhau." Một lúc sau, Vưu Khánh mới chậm rãi nói ra được một câu.
Nghe vậy Nhan Hạ chớp mắt, nghi hoặc nhìn về phía Lục Phỉ, giống như muốn hỏi Vưu Khánh nói vậy là có ý gì.
Nghe vậy Lục Phỉ chỉ cười, thản nhiên nói: "Giống như khẩu thị tâm phi."
(* suy nghĩ và lời nói không ăn khớp nhau, miệng nói một đường trong lòng nghĩ một nẻo, đại loại vậy)
Nghe xong, Nhan Hạ lại nở nụ cười.
Vưu Khánh, thật sự rất... Đáng yêu nha!
Ngay lúc này, Lục Phỉ bình tĩnh xoay mặt Nhan Hạ hướng về phía mình: "Đừng nhìn, không có gì đẹp."
Đầu bị quay lại, Nhan Hạ nhìn khuôn mặt đẹp trai của Lục Phỉ ở trước mặt, nụ cười càng thêm rực rỡ.
Thùng dấm chua!
Tuy trong lòng nói thầm như vậy nhưng Nhan Hạ cũng không nhìn chằm chằm vào Vưu Khánh nữa, cô ngáp một cái, sau đó lấy điện thoại của mình ra nhìn.
Cô đã kiềm chế ý nghĩ sử dụng điện thoại nhưng thỉnh thoảng vẫn không kiểm soát được.
Mang thai Hạo Hạo khá buồn chán, lúc đó internet không phát triển được như bây giờ, cô không thể làm gì khác ngoài ngủ, xem TV hay đi ra ngoài, thật sự không thể làm bất kì điều gì.
Nhớ lại, Nhan Hạ đã mở Weibo ra, có điều vừa mở ra đã nhìn thấy một dấu @ được gắn thẻ, lập tức nghi ngờ, cái này là cái gì?
#Nữ thần, ông xã nam thần nhà cô bị cướp đi rồi #
Bị cướp đi?
Nhan Hạ bỗng cảm thấy trong câu nói này có hàm ý khác.
Quả nhiên, sau khi nhấp vào xem thì thấy được hai khuôn mặt đẹp trai đang đứng đối diện nhau.
Lục Phỉ và... Ân Nhất Luân?
Nhan Hạ cũng biết khá nhiều điều về Ân Nhất Luân, vì lúc trước Ân Nhất Luân chèn ép Lục Phỉ khá nhiều khi anh mới gia nhập vào làng giải trí.
Vì vậy, bất kể hình tượng Ân Nhất Luân có bao nhiêu tốt đẹp trong giới giải trí, từ trước đến nay Nhan Hạ đều sẽ không thích.
Hôm nay, thế nào hai người lại đứng chung cùng một chỗ rồi.
Đúng là hiếm thấy.
Nhịn không được, Nhan Hạ nhìn lướt qua Lục Phỉ.
Lục Phỉ cũng nhìn thấy điện thoại trong tay Nhan Hạ, dừng một chút sau đó mới nói: "Buổi sáng không cẩn thận chạm mặt, anh ta cũng làm trong công ty Nhất Tân."
"Ừm." Nhan Hạ gật đầu, sau đó tìm kiếm thông tin về Ân Nhất Luân.
Trên internet, hầu như không có đánh giá xấu nào về Ân Nhất Luân, điều này cũng cực kỳ hiếm trong ngành giải trí.
Hoặc có thể Ân Nhất Luân vốn dĩ chính là một người khiến người ta không thể nói xấu, hoặc có thể được che dấu quá tốt, nhưng rất dễ nhận thấy Ân Nhất Luân thuộc về vế sau.
Nhưng lăn lộn hơn mười mấy năm trong nghề đều có thể được che dấu cẩn thận như thế, đây cũng là bản lĩnh của đối phương.
*** Truyện chỉ được edit và đăng tải duy nhất tại vui lòng không reup dưới
//