Nhan Hạ nhìn phản ứng của mọi người trên weibo, không ít người đều bắt đầu tỏ ra hâm mộ hạnh phúc của gia đình mẹ cay cha đẹp trai, ở dưới khu bình luận không ngừng xuýt xoa.
Mẹ cay cha đẹp trai là weibo bảy năm trước được rất nhiều người chú ý tới, khi đó hai bên cũng không phải mang tên mẹ cay cha đẹp trai, chẳng qua cũng chỉ là hai cái tên phổ phổ thông thông mà thôi, chỉ có điều duy nhất không bình thường là, hai người này trên weibo cũng chỉ theo dõi có mình đối phương, mà bài đăng đầu tiên của bọn họ trên weibo chính là hai tấm hình đám cưới.
Kể từ đó, giữa hai bên thỉnh thoảng cũng có một chút tương tác.
Nhưng trong khi cha đẹp trai cao lãnh ít khi nào chủ động đăng bài trên weibo, ngược lại thỉnh thoảng mẹ cay lại có bài đăng mới, mỗi lần đều là những nội dung rất đơn giản, có điều đều khiến người ta cảm thấy ấm lòng.
Cứ như vậy, người hâm mộ từng chút từng chút một tăng lên.
Tới hai năm sau, khi hai người có bé con thì lượng người hâm mộ càng tăng nhanh.
Hai người cũng chính thức sửa tên thành “Mẹ cay cha đẹp trai”.
Mặc dù khi đó mọi người đều đòi hai người đăng hình bé con cho họ xem nữa, nhưng đều không được.
Cũng có người nghi ngờ hai người này có phải là cùng một người hay không, hay cũng chỉ là chuẩn bị một chương trình quảng cáo. Nhưng bảy năm đã trôi qua, suốt thời gian đó hai người chưa bao giờ đăng quảng cáo cái gì.
Vì vậy sau đó, tất cả mọi người đều có thói quen theo dõi đôi vợ chồng này mỗi ngày.
Dần dần, ai ai cũng thích sự hạnh phúc của bọn họ.
Đúng, chính là thích.
Có điều, bọn họ thích hơn nữa là cậu con trai dễ thương của đôi vợ chồng này.
Cậu nhóc dễ thương này đích thị là một tiểu tham ăn!
Nhìn cái ý tưởng “người hâm mộ = mì sợi” này, có người đang xem điện thoại di động mà lập tức phì cười.
"Oà òa òa, thật sự là một tiểu tham ăn siêu cấp mà!”
"Mì sợi? Ha ha, cười chết tôi mất thôi."
"Mẹ cay, cô hết khoe chồng lại khoe bé con, thật làm người khác hâm mộ cô chết mất thôi.”
"A a a......, thật muốn bắt bé con về nhà nuôi quá đi!”
"Bé con ham ăn đáng yêu quá. Gần đây xem 《 Siêu nhân trở lại 》 với 《 Bố ơi mình đi đâu thế 》, phát hiện Hạo Hạo nhà ảnh đế Lục với con trai nhà mẹ cay thật giống nhau quá, đều là tiểu tham ăn nghiện ăn vặt.”
"Đồng suy nghĩ với lầu trên, tôi cũng cảm thấy rất giống, có điều bây giờ trẻ con đứa nào cũng đều ham ăn, lần sau tôi phải mua đồ ăn dụ dỗ bé con nhà chị tôi mới được, thằng bé cũng rất thích đồ ngọt.”
"......"
Nhìn những bình luận trên weibo, Nhan Hạ cũng chỉ có thể cười trừ trong lòng, hai đứa nhỏ là cùng một người, có thể không giống nhau được sao?
Về phần bị phát hiện cái đó, Nhan Hạ cũng không phải quá lo lắng, vì để phòng ngừa bất trắc, cô và Lục Phỉ chưa bao giờ đưa bất kỳ tin tức gì liên quan đến Hạo Hạo lên internet, cho nên cũng không cần quan tâm lắm.
Cô đang suy nghĩ miên man thì Lục Phỉ đã ôm Lục Hạo đi ra.
Vừa đặt mông xuống ghế, ánh mắt Lục Hạo đã dính lấy đĩa sườn xào chua ngọt trên bàn, không tự chủ được mà nuốt nước miếng đánh “ực”, “ Mẹ, con thích ăn nhất là sườn xào chua ngọt.”
"Mẹ con đặc biệt làm cho con đấy.” Lục Phỉ kéo ghế ngồi sang bên cạnh, nói.
"Ừm, Hạo Hạo cám ơn mẹ nha." Lục Hạo nhìn về phía Nhan Hạ cười ngọt ngào một cái, sau đó liền giờ đôi đũa trong tay lên, không chút khách khí đưa về phía đĩa sườn xào chua ngọt trước mặt.
Nhìn miếng sườn hương sắc tuyệt mĩ, Lục Hạo trực tiếp nhét ngay vào miệng mình.
Chỉ là, sau một khắc, cả chân mày Lục Hạo lập tức nhăn tít lại.
Ngay sau đó liền phun miếng sườn ra, trợn tròn đôi mắt nhìn Nhan Hạ: “Mẹ, sao lại ngọt như vậy?”
Nhìn động tác của Lục Hạo, Nhan Hạ hơi dừng lại một chút, rồi cũng nhanh chóng gắp một miếng bỏ vào miệng ăn thử.
Vừa vào miệng, vị ngọt ngấy lập tức dâng lên.
Ngọt quá!
Cô cũng không biết tại sao lại ngọt như thế, trong đầu từ từ nhớ lại những chuyện trong bếp ban nãy, ánh mắt lập tức quét về phía Lục Phỉ vẫn rất bình tĩnh bên cạnh. Thấy ánh mắt của cô, vẻ mặt Lục Phỉ nhìn lại với vẻ vô cùng thản nhiên.
Thấy thế, Nhan Hạ có chút dở khóc dở cười, đành nhìn Lục Hạo dỗ dành: “Mẹ không cẩn thận cho hơi nhiều đường, con ăn mấy món khác đi.”
"Được rồi." Lục Hạo có vẻ buồn buồn không vui nói, ánh mắt lại nhìn về phía đĩa sườn xào chua ngọt lần nữa, sao hôm nay mẹ làm thế nào mà khó ăn vậy.
Sau đó, mới không đành lòng mà gắp những món khác vào bát, rồi lại vùi đầu từ từ ăn rất ngon lành.
Lúc này, Nhan Hạ mới gắp lấy một miếng sườn xào chua ngọt, nhìn con trai đang vùi đầu vào ăn, rồi bỏ miếng sườn vào bát Lục Phỉ. “Anh ăn thử chút đi, anh đưa cho em nhiều đường như vậy, xem ra anh rất thích ăn ngọt.”
Nói xong, Nhan Hạ còn nhìn Lục Phỉ mà cười vô cùng rạng rỡ.
Nhận được nụ cười của Nhan Hạ, đôi đũa của Lục Phỉ không tự chủ được mà dừng lại một chút, sau đó nhìn miếng sườn trong bát một cái, gắp lên cho vào miệng.
Vừa vào miệng, cũng lập tức bị vị ngọt béo đánh úp dâng lên đầy miệng.
Quả nhiên rất ngọt.
"Ăn ngon không?" Nhan Hạ ngồi cạnh cười híp mắt hỏi.
Lục Hạo ngẩng đầu lên nhìn Nhan Hạ, “Ừm, ăn rất ngon.”
"Vậy thì ăn nhiều một chút." Nói xong, cái bát trước mặt Lục Phỉ lại bị gắp cho đầy món sườn siêu ngọt.
Cố tình không có chuyện gì, nhưng lại nhỏ mọn mà bỏ thêm đường.
Ông chồng cô dạo này thực sự là ghen tuông hơi nhiều rồi.
Lúc này, Lục Phỉ đang nhai “sườn nấu đường”, biểu cảm trên mặt vẫn thật là bình tĩnh, miệng lại không ngừng giật giật, còn trong lòng thì tràn đầy sự bất đắc dĩ, anh cũng không phải là không muốn cho con trai ăn ngon, chỉ là thấy dáng vẻ nhất nhất nghe theo Lục Hạo của Nhan Hạ, suy nghĩ của anh chỉ là muốn bỏ thêm ít đường mà thôi.
Chỉ là, anh không ngờ, hình như bỏ có hơi nhiều thì phải.
Ăn xong số sườn Nhan Hạ gắp cho, Lục Phỉ bắt đầu ăn từng đũa cơm lớn, vị ngọt ngấy vẫn còn đọng trong miệng khiến anh sắp chịu không nổi.
Nhìn Lục Phỉ không ngừng ăn cơm ăn canh lại còn cố giữ vững tư thế ưu nhã, trong lòng Nhan Hạ thật muốn bật cười, sau đó lại nhìn dáng vẻ vùi đầu ăn uống mà vẫn có chút không vui vì không được ăn món khoái khẩu của con trai, khóe môi không nhịn được mà cong cong lên.
Một lát sau, ba người rốt cuộc cũng ăn xong bữa cơm tối này, ôm Lục Hạo xuống khỏi ghế, Nhan Hạ liền bắt đầu thu dọn bát đũa.
Hiếm khi Lục Phỉ không cùng cô cất dọn, mà ôm Lục Hạo ngồi trước tivi.
Trên tivi đang chiếu phim hoạt hình.
Lục Phỉ đưa tay xoa xoa bụng, bây giờ anh chỉ cảm thấy có chút buồn nôn.
Lại nhìn dáng vẻ vui tươi mỉm cười của con trai, anh cảm thấy hành hộng ở trong bếp của mình có vẻ thật ngây thơ.
Anh lại đi ghen với con trai mình, điều này có vẻ không được khoa học cho lắm.
"Ba, bụng ba không thoải mái sao?" Lục Hạo quay đầu lại, liền thấy động tác không ngừng xoa bụng của Lục Phỉ, quan tâm hỏi.
"Ừ, có một chút." Lục Phỉ gật đầu.
Ngay lập tức, một bàn tay bé bé đặt lên bụng Lục Phỉ, cẩn thận xoa bóp, “Ba, ba có thấy tốt lên chút nào không?”
Nhìn con trai đáng yêu như vậy, đáy lòng Lục Phỉ thoáng qua một sự ấm áp.
Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của con trai, Lục Phỉ ôm lấy Lục Hạo đặt ở trong ngực mình, cơ thể mềm mềm thơm thơm làm lòng anh tràn đầy yêu thương.
Có lẽ, về sau anh nên ít ăn dấm con trai một chút.
Mà bị Lục Phỉ ôm thân mật trong lòng như vậy, Lục Hạo cũng thích chí mà bật cười “Ha ha”.
Nhan Hạ từ trong bếp đi ra, thấy cảnh tượng hai cha con ôm ấp nhau thân mật như vậy thì cũng mỉm cười, cầm đĩa trái cây trong tay đi về phía hai người.
"Ăn chút trái cây đi." Nhan Hạ nói với Lục Phỉ và Lục Hạo, rồi ngồi xuống một bên, để cho hai cha con một chút không gian bên nhau.
"Vâng." Lục Hạo gật đầu, rồi từ trên người Lục Phỉ trượt xuống, đến thẳng bàn cầm lấy cà chua mà mình thích ăn.
Cầm một quả bỏ vào miệng, cái miệng nhỏ không ngừng nhai nhai.
Ăn được món khoái khẩu, trên mặt Lục Hạo tràn ngập nụ cười hạnh phúc.
Sau đó, nhìn sang bên cạnh, lại thấy ba mẹ đang nhìn mình chằm chằm, Lục Hạo bèn đưa tay cầm lấy hai quả, hai bàn tay nhỏ đưa tới trước mặt Lục Phỉ và Nhan Hạ, “Ba, mẹ, hai người cũng ăn đi.”
Nhan Hạ nhận lấy, trực tiếp bỏ vào trong miệng ăn.
Mà Lục Phỉ cầm cà chua, trong miệng lại dấy lên vị ngấy.
Bây giờ anh không muốn ăn bất cứ cái gì có vị ngọt nữa.
Vừa thấy dáng vẻ do dự của Lục Phỉ, Nhan Hạ liền nhìn ra suy nghĩ của anh, cô cũng chỉ cười cười cầm lấy di động xem.
"Ba không ăn, con ăn đi." Lục Phỉ nói xong, cầm quả cà chua trong tay nhét vào cái miệng nhỏ của Lục Hạo.
Được ba đút cho, Lục Hạo nhai nhai mấy miếng rồi nuốt vào, nhưng ngay sau đó, bé con lại cầm lấy một quả khác, sau đó đưa tới bên miệng Lục Phỉ: “Ba, còn có rất nhiều mà, ba ăn đi.”
Thấy thế, ánh mắt Lục Phỉ không khỏi trầm lặng đi một chút, nếu không phải biết tính cách con trai nhà mình, anh thật sự sẽ cho rằng thằng bé này là đang cố ý trả thù anh.
Ánh mắt lại nhìn lướt qua người nào đó đang cười cười nghịch điện thoại bên cạnh, Lục Phỉ dứt khoát há miệng, ăn quả cà chua trong tay con trai.
Thấy Lục Phỉ ăn rồi, lúc này Lục Hạo mới yên tâm thoải mái trở lại bên đĩa hoa quả trên bàn trà, cầm lên ăn, một quả lại một quả.
Bé cảm thấy, chỉ có ba mẹ mình ăn rồi, bé mới không có chút áy náy nào mà ăn hết tất cả số hoa quả còn lại.
Ăn cà chua xong, Lục Phỉ lại cảm thấy cảm giác nhộn nhạo khó chịu trong bụng lần nữa, ngẩng đầu lên nhìn Nhan Hạ đang chăm chú xem điện thoại, chân mày thoáng cau lại, đứng dậy đi về phía cô.
Bấy giờ, Nhan Hạ đang lướt xem tin tức về anh hồi chiều trên internet, nụ cười nhẹ nhõm thoáng dừng ở khóe môi cô, sau đó liền chăm chú nhìn lại.
# Tin tức độc quyền: Lục Phỉ cùng vợ và con trai đi siêu thị, ngọt ngào đến chết người không đền mạng, hình minh họa. #
Nhìn phía trên có thể thấy rõ hình ảnh ở hầm đậu xe, Nhan Hạ liền hiểu, đây chính là ảnh bọn họ bị ký giả chụp được ở hầm đậu xe buổi trưa.
Lời lẽ này hình như cũng không phải nhằm vào cô mà nói, ngược lại có vẻ như là muốn vì cô mà ủng hộ?
Đây là có ý gì?
Trong lúc Nhan Hạ còn đang suy nghĩ đến xuất thần, Lục Phỉ đã ngồi xuống bên cạnh cô, vòng tay ôm lấy vai cô, nhỏ giọng hỏi: “Em đang xem cái gì vậy?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...