Cưng Chiều Cực Phẩm Phu Nhân
Ban đầu, cô đã thấy nghi ngờ vị khách này, làm sao có thể một cửa hàng lớn như vậy lại để sơ xuất kim dính vào váy cưới. Vả lại cô từng nghe nói cửa hàng này kiểm đồ rất nghiêm ngặt, đến cả một sợi chỉ cũng không bỏ sót mà. Cho nên tất cả sự nghi ngờ cô đều đổ dồn cho cô ta, và rồi cô đã đúng.
Vị khách vừa sợ, vừa run trước thái độ lạnh lùng của Mộ Cẩn Thiên. Định bỏ đi, nhưng bị cô nắm lại:"Muốn đi đâu, tôi muốn cô phải xin lỗi cô gái này".
Cô ta hậm hực nói:"Xin lỗi".
Rồi cô mớ thả cho đi. Thường Tiểu Niệm nhìn cô nhân viên đứng khúm núm, gương mặt có chút đáng yêu lắm:"Đã làm rõ rồi, sau này gặp những người như vậy cứ thẳng tay xử lí, không cần phải nhường nhịn"
Thật ra cô gái đó chính là quản lí ở đây, chỉ vì sợ cửa hàng sẽ bị cô ta để lại tai tiếng nên chưa biết con đường tốt nào để giải quyết, nào ngờ cô bất ngờ xuất hiện, giải vay cho mình, cô gái đưa tay ra:"Xin chào, làm bạn nhé?"
Thường Tiểu Niệm bị câu nói kia làm cho cứng đờ người. Cô có thể có bạn sao? Cô cứ ngỡ bản thân cô mãi mãi cũng không có bạn bè, hay thặm chí là một người bạn tri kỉ.
Mộ Cẩn Thiên vỗ vai cô:"Cho người ta câu trả lời đi".
Thường Tiểu Niệm bấy giờ mới ngẩn ra, bắt tay mỉm cười:"Được, chúng ta làm bạn".
"Tôi tên Mộ Ly, còn cô?"
"Thường Tiểu Niệm ".
"Hình như hai người vừa nãy đến đây chọn đồ cưới đúng không?"
"Đúng vậy?"
"Được, tôi sẽ giảm giá cho hai người 50%".
Thường Tiểu Niệm cười:"Cái đó không cần đâu, nhưng mà cô là ai? Nhân viên mà có thể đưa ra quyết định luôn sao?".
Mộ Ky cười đáp:"Tôi là quản lí ở đây".
"À, thì ra là vậy?"
"Nhưng tại sao lúc nãy cô lại để cô gái kia lấn nước như vậy?"
Mộ Ly đáp:"Tôi sợ sẽ gây ảnh hưởng đến cửa hàng, dù gì cửa hàng của tôi cũng đã thành lập hơn hai mươi năm rồi, tôi muốn từ từ xử lí nhưng hiệu quả, nào ngờ cô xuất hiện. Nhưng phải cảm ơn cô rất nhiều vì đã giải vay cho.tôi".
Thường Tiểu Niệm lắc đầu, xua tay:"Không cần cảm ơn, tôi chỉ thấy bất bình nên muốn giúp thôi".
Mộ Ly:"Tôi thấychúng ta có vẻ hợp nhau, có lẽ kiếp trước chúng ta là bạn thân chăng?"
"Haha, cứ cho là vậy đi".
Mộ Ly lấy ra tấm danh thiếp rồi đưa cho cô:"nếu như có thời gian rảnh cùng đi uống nước nhé?"
Nhận lấy:"Được".
- ----
Trong lúc về nhà, cô chẳng nghe thấy anh nói câu nào, cô còn tưởng vì anh đang rất tập trung lái xe nên không muốn nói, nhưng mà nhìn qua thấy được vẻ mặt kia có vài vạch đen, cô hỏi:"Mộ Cẩn Thiên, là ai lại chọc điên anh rồi sao?"
"Là một cô gái".
"Cô gái nào?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...