Đàm Hy nhất thời nóng giận, cô ta chạy thành vào nhà bếp lấy một con dao dài sắt nhọn, cầm chặt chạy đâm đầu ra hướng đến chỗ cô. Thường Tiểu Niệm nhờ có thân thủ tốt nên né tránh được nhát dao chí mạng vừa rồi. Hầu như ai cũng thấy được nếu như cô không né thì chắc chắn cô cũng bị thương nặng đến chết!
Mộ Cẩn Thiên kéo cô ra phía sau, nhìn cô một cách lo lắng:"Em có sao không? Có bị thương không?"
"Em không sao cả".
"Đừng diễn trò trước mặt tôi nữa, hai người muốn thể hiện tình cảm, thì đu chỗ khác".
"Cô nực cười, đây là nhà của anh ấy không phải của cô, cho nên cô không cấm được ai cả".
Mộ Cẩn Thiên chau mày, cô ta dám đụng chạm còn muốn hãm hại cô, cô ta thực sự khiến anh nổi giận rồi, Mộ Cẩn Thiên đến gần cô ta, đưa đôi mắt lạnh như băng nhìn cô ta, chỉ qua ánh mắt đã khiến Đàm Hy run sợ đến rơi con dao xuống đất:"Đàm Hy, hình như tôi đối xử với cô tốt quá nên cô xem nhẹ bản thân, xem nhẹ tôi, cô muốn giết vợ của tôi, cô không nghĩ đến việc cô là người chết trước hay sao?"
Đàm Hy bậc khóc lóc, níu tay anh:"Mộ Cẩn Thiên, đừng đối xử với em như vậy? Em biết sai rồi, em yêu anh mà, cô ta không yêu anh đâu, cô ta đang lợi dụng anh".
Mộ Cẩn Thiên hất tay cô ta ra, bậc cười:"Dù cô ấy có lợi dụng tôi tôi cũng thấy vui. Cô ấy nếu không yêu tôi,tôi sẽ làm cho cô ấy yêu tôi, còn cô, mãi mãi cũng không có được tình cảm của tôi, vì cô là một người phụ nữ mưu mô lại còn thủ đoạn".
"Em không có, em không có, anh đừng nói em như vậy".
Thường Tiểu Niệm nhìn Mộ Cẩn Thiên, cô có chút ngạc nhiên khi nghe anh nói như vậy! Có lẽ cô chọn yêu anh là điều đúng đắn, nếu bỏ lỡ anh chắc cuộc đời cô đã bước đi sai lầm.
"Mong hai bác hãy mang con gái hai người về đi, và cũng đừng bán mặt đến đây nữa, nếu không thì đừng trách Mộ Cẩn Thiên tôi độc ác".
Ba Đàm Hy mất mặt xấu hổ đi ra về, chẳng dám nhìn con gái, mẹ Đàm Hy lắc đầu có phần sợ hãi, kéo Đàm Hy đi khỏi. Cô ta có chút điên cuồng muốn nhào đến cáu xé cô, nhưng chỉ là suy nghĩ nhất thời, chẳng dám làm thật!
Thường Tiểu Niệm bây giờ không biết làm gì, cô có ý định trở về, chắc hẳn ba cô đang chờ cô ở nhà để hỏi rõ chuyện khi sáng!
"Thiên, em về đây".
"Khoan đã"
Không phải anh nói, mà là ba anh nói. Thường Tiểu Niệm nhìn:"Bác cho gọi con ạ?".
"Con tên Thường Tiểu Niệm đúng không?"
"Vâng".
"Con và con trai bác yêu nhau từ khi nào?"
Thấy cô có ngại nói, vả lại cô và anh yêu nhau từ lúc nào chả biết. Chỉ có anh đơn phương cô rồi dần dần cô mới yêu anh.
Mộ Cẩn Thiên trả lời thay:"Ba à! Chính con yêu cô ấy trước, vốn chưa hẹn hò hay yêu nhau một cách chính đại như người khác"
"Vậy sao? Con trai, con sai quá sai rồi?"
Thường Tiểu Niệm nghe có vẻ kì lạ, ý ba anh là không chấp thuận cô sao?
"Bác trai, ý của bác là sao ạ?"
"Ý của ta sao? Con trai ta yêu cọ mà không tỏ tình là sai, còn để con đến cướp rễ, như vậy thì ra thể thống gì nữa"
"Ra là vậy, nhưng bác đừng lo, con chấp nhận làm vậy, vì con yêu anh ấy".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...