Nói như vậy...
Cô tuyệt đối không thể là tiểu thư Trác gia!
Được!
Lấy máu nhận thân thì lấy máu nhận thân!
Dù sao, chính cô cũng cần một đáp án! Một đáp án liên quan tới sự thật!
"Công Quý!"
"Con qua đây!"
Trác lão gia phất phất tay, ra hiệu cho nhi tử của mình đi tới!
Trác Công Quý đi tới, vẫn là vẻ mặt mê man: "Phụ thân! Lúc nào người dùng máu của con để làm lấy máu nhận thân?"
Trác lão gia vỗ xuống đầu của ông ta, cả giận nói: "Lão tử muốn lấy máu của nhi tử mình, còn cần con phải đồng ý à?"
Trác Công Quý cười khổ nói: "Nhi tử không phải có ý này!"
Trác lão gia sai hạ nhân mang tới bát sứ trắng, nước sạch, dao găm...
"Hoàng Thượng! Lão thần muốn xin ngài chứng kiến cho! Lần này lấy máu nhận thân, hiệu quả tuyệt đối chân thực!" Trác lão gia vô cùng cung kính nói.
"Được! Đây là vinh hạnh của trẫm! Trẫm cũng rất tò mò, đến cùng là Như Ý cô nương này có phải là người Trác gia hay không!"
Dường như tên bạo quân đã quên mất vừa rồi muốn cùng Như Ý quyết đấu, rất hào phóng khách khí đi tới, tạm thời đảm nhiệm làm người làm chứng!
Trác lão gia lấy con dao găm giao cho Trác Công Quý!
Trác Công Quý hơi gật đầu, dùng dao găm nhẹ nhàng rạch một đường lên cổ tay của mình...
Dao găm sắc bén cắt qua da thịt, một vết máu ngưng tụ thành giọt rơi xuống theo con dao găm...
"Như Ý. Tới lượt con."
Trác Công Quý đưa con dao găm cho Như Ý.
Như Ý nhìn vết máu sót lại trên dao găm, lắc đầu, nói: "Không được! Ta muốn đổi môt con dao găm khác!"
Cô không muốn để cho bất kỳ cái gì có khả năng làm ảnh hưởng tới kết quả kiểm tra!
Nếu như trên dao găm sót lại máu của Trác Công Quý, nói không chừng đến lúc đó lại bởi vì điều này mà dẫn đến kết quả không chính xác.
Trác lão gia liền gọi người lấy ra một con dao găm mới tinh sắc bén...
Như Ý nhận lấy con dao găm, hơi do dự, nhưng vẫn rất kiên quyết như cũ đâm rách đầu ngón tay của mình!
Sau đó nặn ra một giọt máu tươi, rơi xuống ở trong bát nước bên cạnh giọt máu của Trác Công Quý.
Hai giọt máu, yên tĩnh nằm ở bên trong bát nước.
Như Ý tập trung tinh thần chăm chú nhìn...
Hai mắt không dám chớp một cái...
Cô sợ chỉ một cái chớp mắt, liền bỏ qua kết quả!
Rất nhanh, hai giọt máu vậy mà chậm rãi dung hợp lại cùng nhau, tạo thành một giọt máu tương đối lớn...
Sau đó, toàn bộ giọt máu chậm rãi hòa tan trong nước, tạo thành một bát máu loãng nhàn nhạt.
Trên mặt Trác lão gia lộ ra ý cười, nói: "Như Ý! Bây giờ thì con tin kết quả rồi chứ?"
Vẻ mặt Như Ý hoảng sợ!
Cô sợ ngây người!
Sợ hãi!
Sự thật này, hoàn toàn vượt qua trí tưởng tượng của cô!
Trí tuệ của cô hoàn toàn không đủ để giải thích cái sự thật ly kỳ này!
Như Ý trợn mắt há hốc mồm, giống như một pho tượng...
Trong miệng tự lẩm bẩm: "Tôi là ai?"
"Đến tột cùng tôi là ai?"
"Tôi thật sự là người Trác gia ư?"
"Tôi thật sự là Trác Linh sao?"
"Chẳng lẽ tôi là người của thế giới này?"
"Tôi là cửu tiểu thư Trác gia mất tích mười chín năm trước?"
"Vậy Như Ý là ai?"
"Đặc công là ai?"
"Đến tột cùng tôi là ai?"
Trong đầu Như Ý đã hoàn toàn mơ hồ... Cô hoàn toàn không biết mình là ai.
Ngược lại Trác Công Quý lại tỏ ra khá bình tĩnh, không nói một lời.
Bạo quân mỉm cười, nói: "Xem ra, sự thật đã bày ra trước mắt! Như Ý thật sự chính là cửu tiểu thư Trác gia!"
Giọng nói của Trác lão gia truyền đến như ánh mặt trời ấm áp: "Như Ý! Con không cần nghi ngờ! Con chính là huyết mạch của Trác gia! Trác gia đã mất con mười chín năm! Bây giờ cuối cùng cũng tìm được con trở về! Trác gia chúng ta sẽ không để mất đi con!"
Như Ý hơi bất đắc dĩ nói: "Gia gia! Coi như ông biết con là người Trác gia! Vì sao ông lại muốn nói ra ở thời điểm này? Thế này..."
Trác lão gia hiền hòa lộ ra nụ cười già nua: "Tình cảnh này có thể khiến cho Phủ Trác Vương lâm vào hoàn cảnh khó khăn! Làm như vậy có lẽ sẽ khiến Trác gia hủy diệt từ đây! Nhưng mà, chúng ta không thể lại mất con một lần nữa! Trác gia sẽ không để con trở thành cô hồn dã quỷ!"
Như Ý hoảng sợ nói: "Gia gia! Ông là vì... Như Ý?"
Trác lão gia gật gật đầu: "Con à! Bất kể như thế nào, con phải nhớ kỹ, sau lưng của con có toàn bộ Phủ Trác Vương làm chỗ dựa cho con! Quyết định của con chính là quyết định của Trác gia! Lập trường của con, chính là lập trường của Phủ Trác Vương!"
Như Ý yên lặng không nói.
Kết quả như vậy, là vui hay buồn?
Trước đó, trong lòng của cô hoặc nhiều hoặc ít vẫn có một chút hi vọng mình chính là người của Trác gia!
Chí ít, như thế này có thể cảm nhận được một phần tình thân ấm áp cô chưa từng được cảm nhận!
Thế nhưng mà, khi sự thật bày ra trước mắt!
Cô chính là người Trác gia!
Cô lại nghi ngờ!
Trong lòng cô đã hoàn toàn mất phương hướng!
Cô không còn biết mình là ai!
Hơn nữa, Trác lão gia lại cho cô một vẫn đề nan giải không có cách nào giải quyết!
Vì sao ông ta lại muốn ở thời điểm mấu chốt như vậy thừa nhận cô?
Nếu Như Ý không phải người Trác gia, như vậy cô làm gì cũng không liên quan gì với Trác gia!
Mà chính miệng bạo quân đã đồng ý, chỉ cần Như Ý có thể đánh bại hắn, hắn liền đặc xá cho người Trác gia!
Nhưng bây giờ, Trác lão gia lại ở thời điểm mấu chốt, thừa nhận Như Ý chính là người Trác gia!
Cứ như vậy...
Bất kỳ hành động gì của Như Ý đều muốn Trác gia phải gánh chịu hậu quả!
Việc này bằng với việc đem toàn bộ Trác gia đều chôn vùi theo!
Trong lòng Như Ý âm thầm khổ sở: Gia gia vậy mà vì một mình mình lại muốn hi sinh toàn bộ Phủ Trác Vương?
Giọng nói của bạo quân lạnh lùng vang vọng!
"Được! Lấy máu nhận thân cũng đã xong! Trác gia các ngươi muốn tụ họp hưởng niềm vui gia đình, trẫm cũng rất là vui mừng! Nhưng mà, Trác tiểu thư, không phải nàng muốn cùng trẫm chiến một trận sao?"
"Tôi..."
Như Ý nhìn gia gia già nua một chút, còn có gương mặt vài trăm người của Trác gia...
"Tôi từ bỏ!"
Cô cúi đầu!
Quả nhiên Huấn luyện viên nói không sai!
Tình cảm sẽ khiến cho một người trở nên mềm yếu!
Đặc công nhất định phải vô tình!
Bây giờ cô có tình thân, liền không còn là Như Ý không ai địch nổi nữa!
Trác lão gia vì cô mà không tiếc hy sinh toàn bộ Phủ Trác Vương!
Cô không thể quá ích kỷ!
Không thể vì một mình mình mà liên lụy mấy trăm mạng người khác!
Bạo quân làm ra bộ dáng thắng cuộc cười như điên: "Nàng nói cái gì? Tiếng nói quá nhỏ trẫm không nghe được! Ha ha ha!"
Trong mắt Như Ý bắn ra ánh sáng lạnh lẽo, từng chữ nói ra: "Tôi nói tôi từ bỏ! Ngài thắng! Tôi không quyết đấu cùng ngài nữa!"
Bạo quân tận dụng thời cơ: "Vậy hôn sự kia?"
Như Ý lườm hắn một cái: "Ngài muốn thế nào thì làm thế đó!"
Bạo quân cười nói: "Trẫm không muốn ép buộc nàng! Hắc hắc! Đây chính là nàng tự nguyện tiến cung làm hoàng hậu! Đã như vậy, trẫm cũng không truy cứu người Trác gia nữa!"
Như Ý cả giận nói hắn tốt nhất thấy tốt thì lấy! Sự tình như thế nào trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ! Hắn không cần được một tấc lại muốn tiến một thước!
Thật ra bạo quân đã coi như là rất khai ân rồi.
Làm một Hoàng đế, nay Phủ Trác Vương phát sinh tất cả...
Nhất là thái độ vô cùng kiêu ngạo của Như Ý...
Đủ để cho hắn tìm được cớ trị tội!
Nhưng thực sự hắn quá khát khao muốn Như Ý tiến cung làm hậu!
Chỉ cần có thể đạt được mục đích, những người khác của Phủ Trác Vương cũng chẳng phải cái gì quan trọng!
Bạo quân rất là vui vẻ, lộ ra nụ cười vui sướng khó gặp: "Trẫm rất vui vẻ! Từ nay về sau, nàng chính là người của trẫm! Nàng nhớ cho kỹ... Nàng vĩnh viễn mãi mãi cũng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay trẫm!"
Như Ý khinh thường cười lạnh: "Ngài đừng vui vẻ quá sớm! Tiến cung làm hoàng hậu! Tôi cũng rất vui lòng! Cũng không biết đến lúc đó có ngài có hối hận hay không!"
Bạo quân cười to nói: "Ha ha! Chờ xem đi!"
Như Ý lạnh nhạt nói: "Nhất định ngài sẽ hối hận!"
"Trẫm ở trong cung chờ nàng!"
Trên mặt bạo quân tuấn tú mà âm u, lộ ra nụ cười quỷ dị!
Rốt cục mục đích của hắn cũng hoàn thành!
Hắn muốn cả một đời Như Ý cũng chỉ làm người của hắn!
"Hoàng Thượng! Lão phu cho rằng hoàng hậu tương lai thô lỗ vô lễ như thế là phạm thượng, bất kính với Hoàng Thượng, bất kính đối với thể chế triều đình! Mặc dù hoàng hậu tương lai tuổi nhỏ không hiểu chuyện, nhưng Phủ Trác Vương lại chạy không thoát trách nhiệm quản giáo không nghiêm! Tuyệt đối không thể để như vậy được! Nếu như Hoàng Thượng muốn thiên vị Phủ Trác Vương! Lão phu là người đầu tiên không phục!"
Đường Bắc Cương khí thế nghiêm nghị đứng dậy, ngang nhiên phản đối bạo quân thiên vị!
Như Ý thỏa hiệp!
Thái độ của bạo quân chuyển biến một trăm tám mươi độ đối với Phủ Trác Vương, mỗi người đều nhìn ở trong mắt.
Ai cũng biết bạo quân rất khát khao muốn mỹ nhân tuyệt thế Như Ý này tiến cung, đó mới là nguyên nhân không tiếc từ bỏ truy cứu Phủ Trác Vương.
Hắn là Hoàng đế!
Muốn làm thế nào thì làm như thế đó?
Mặc dù trong lòng mọi người có chút bất mãn, nhưng ai dám nói cái gì?
Người duy nhất dám nhắc tới đứng ra chất vấn, chính là Đường Bắc Cương không đem Hoàng đế để ở trong mắt!
Lời của Đường Bắc Cương vừa ra khỏi miệng liền khiến cho sắc mặt bạo quân trầm xuống: "Đường lão tướng quân, chẳng lẽ ngài đây là đang chất vấn quyết định của trẫm sao?"
Đường Bắc Cương tức giận nói: "Mặc kệ ai là Hoàng đế, nhất định phải công chính! Nếu như Hoàng Thượng thiên vị Phủ Trác Vương như thế này, lão phu là người đầu tiên không phục!"
Bạo quân lạnh lẽo quét qua toàn bộ, nói: "Còn có ai không phục?"
Đường Bắc Khôi là người thứ hai đứng ra: "Vi thần cũng không phục!"
Đôi mắt bạo quân lâm vào trong bóng tối thật sâu...
"Được! Các ngươi nhớ cho kỹ!"
"Gia tộc Đường Bắc các ngươi nhớ kỹ cho trẫm!"
"Đừng để trẫm bắt được sơ hở của các ngươi!"
"Nếu không, trẫm nhất định sẽ bắt các ngươi trả lại bất kính ngày hôm nay!"
Trong lòng bạo quân rất rõ ràng, người gia tộc Đường Bắc đang khiêu chiến hoàng quyền của hắn!
Mà sự thật tàn khốc chính là hoàng quyền của hắn quả thực là cũng không hề không thể phá vỡ như bề ngoài vậy!
Chí ít, ở trước mặt ba đại gia tộc cũng không kiên cường như vậy!
Nếu không, hắn muốn đối phó một cái Phủ Trác Vương còn cần phải tốn công tốn sức nghĩ hết biện pháp như vậy sao?
Cuối cùng vẫn là thất bại trong gang tấc?
Đương nhiên, Như Ý xuất hiện khiến hắn tạm thời từ bỏ suy nghĩ đối phó Trác gia!
Dù sao, lấy máu nhận thân đã xác nhận Như Ý chính là người Trác gia, nếu như lúc này diệt Trác gia, giấc mộng hắn ôm mỹ nhân sẽ vỡ vụn!
Bởi vậy hắn mới có thể cứ thế mà buông tha Trác gia.
Nhưng mà, hắn nguyện ý buông tha Trác gia.
Gia tộc Đường Bắc lại không muốn.
Mặc dù Thừa tướng Đường Bắc Khôi không dám công khai biểu hiện phản đối hoàng quyền của hắn, nhưng cấp tông sư như Đường Bắc Cương lại tuyệt đối có quyền lực này!
Cũng tuyệt đối có năng lực như thế!
"Thần cũng không phục!"
Một đệ tử Đường Bắc gia đứng dậy!
"Còn có thần!"
Lại một người.
"Thần cũng không phục!"
Lại một người nữa.
"Xin Hoàng Thượng công bằng thực thi hoàng quyền!"
Lại đứng ra một người...
"Thần..."
"Còn có thần..."
Càng ngày càng nhiều người đứng ở sau lưng Đường Bắc Cương và Đường Bắc Khôi.
Lúc bắt đầu cũng chỉ có đệ tử thân tín hay là thân binh tâm phúc của...
Về sau người phản đối càng ngày càng nhiều, không có lập trường đảng phái trung lập, binh sĩ và tướng lĩnh cũng rối rít đứng ở phe cánh của gia tộc Đường Bắc.
Bởi vì lần này chính xác là gia tộc Đường Bắc hoàn toàn chiếm đạo lý!
Ai cũng nhìn thấy rõ bạo quân thật sự là thiên vị!
Bạo quân nhìn hơn phân nửa binh sĩ đứng ở phía gia tộc Đường Bắc, cả giận nói: "Tất cả các ngươi muốn tạo phản sao? Trong mắt các ngươi còn có vị hoàng đế là trẫm này không?"
Đường Bắc Cương nói: "Chỉ cần Hoàng Thượng công chính chấp hành hoàng quyền! Chúng thần toàn bộ đều ủng hộ bất kỳ quyết định gì của Hoàng Thượng! Nếu như Hoàng Thượng khư khư cố chấp, chỉ sợ không chỉ một mình lão phu, khắp thiên hạ đều sẽ không tin phục!"
Bạo quân nói: "Đường lão tướng quân, hay là ngươi muốn phản trẫm?"
Đường Bắc Cương nói: "Lão phu đã sống đến tám mươi tuổi, nếu như muốn tạo phản, cũng không cần đợi đến tận hôm nay! Nếu như lão phu muốn tạo phản, cũng không phải người mới làm Hoàng đế mấy năm có thể ngăn cản!"
Đây là trần trụi xem thường!
Ông ta hoàn toàn không đem Hoàng đế để vào mắt!
Ý tứ của Đường Bắc Cương rất rõ ràng!
Ông ta già, căn bản khinh thường việc tạo phản!
Nếu như ông ta muốn tạo phản, rất nhiều năm trước đã làm phản!
Với lại, nếu như ông ta tạo phản, người có thể ngăn cản ông ta cũng tuyệt đối không phải vị hoàng đế là hắn này!
Mà là Trác gia cùng Bạch gia!
Bạo quân vô cùng kiềm chế, gương mặt của hắn hơi co quắp một hồi, lạnh lùng nói: "Vậy theo ý của lão tướng quân thì nên xử lý như thế nào?"
Hắn tính toán muốn nhẫn!
Người làm đại sự, nhất định phải biết nhịn!
Trong lòng của hắn âm thầm thề: Đợi đến ngày hắn ma công luyện thành! Người đầu tiên muốn hắn phế đi chình là lão đầu Đường Bắc Cương này!
Đường Bắc Cương nói: "Người Trác gia, một người cũng không thể buông tha!"
Bạo quân nói: "Lấy tội danh gì? Mưu phản? Xin hỏi chứng cứ đâu?"
Đường Bắc Cương nói: "Chứng cứ mưu phản không có! Nhưng tội danh đại bất kính bằng chứng lại như núi! Toàn bộ mấy ngàn người nơi này đều chính mắt thấy người Trác gia căn bản không đem Hoàng Thượng để vào mắt!"
Bạo quân cả giận nói: "Vậy xin hỏi lão tướng quân đem trẫm đặt nơi nào?"
Đường Bắc Cương nói: "Nếu như Hoàng Thượng bất mãn đối với lão phu, cũng có thể giáng tội! Chỉ cần Hoàng Thượng xử lý người Trác gia trước, lão phu tùy ý xử lý!"
Bạo quân nói: "Tốt! Lão tướng quân càng già càng dẻo dai, trẫm cảm thấy vô cùng cao hứng! Lão tướng quân đã nói như vậy, tướng quân già như vậy thử nói một chút xem, tội đại bất kính thì xử lý thế nào?"
Đường Bắc Cương quát: "Thừa tướng!"
Đường Bắc Khôi nói: "Y theo luật pháp của bản triều, tội đại bất kính đối với Hoàng Thượng, nặng thì khám nhà diệt tộc, nhẹ thì sung quân biên cương!"
Người Trác gia, từng người đều trợn tròn mắt!
Vốn là đưa Như Ý ra làm người hi sinh để nhượng bộ, để cho bạo quân thỏa hiệp!
Nhưng lại không nghĩ tới, nửa đường lại chạy ra một tên Trình Giảo Kim!
Người gia tộc Đường Bắc thậm chí không tiếc trở mặt cùng Hoàng đế, cũng muốn đối phó Phủ Trác Vương!
Đương nhiên...
Trong lòng Trác lão gia và Trác Công Quý bọn họ rất rõ ràng!
Hoàng đế không dám đem sự tình làm quá tuyệt tình!
Bởi vì Hoàng đế không có năng lực xử lý hậu quả!
Nhưng gia tộc Đường Bắc thì không giống như vậy!
Gia tộc Đường Bắc không muốn khiêu chiến năng lực hoàng quyền!
Nhưng muốn khiêu chiến Phủ Trác Vương, gia tộc Đường Bắc tuyệt đối có năng lực làm như thế!
Trong lúc này quyền lực đánh cược thập phần vi diệu!
Nếu như Hoàng đế ngang nhiên vô lý phản đối tam đại gia tộc, như vậy trực tiếp biểu thị tuyên chiến cùng tam đại gia tộc!
Đương nhiên là Hoàng đế sẽ không ngốc như thế!
Tam đại gia tộc, tỉ như gia tộc Đường Bắc, hay là Phủ Trác Vương, cũng tuyệt đối không dám công khai phản đối Hoàng tộc! Phản bội triều đình! Vậy sẽ trực tiếp tương đương trở thành địch nhân của Hoàng tộc và hai đại gia tộc khác!
Nhưng mà, tam đại gia tộc lại có thể kiềm chế lẫn nhau cùng ngăn được, khiến hai nhà khác tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Mấy trăm năm qua, có thể cân bằng giữa tam đại gia tộc chính là hoàng quyền!
Một khi hoàng quyền bị chất vấn, như vậy gia tộc Đường Bắc sẽ có thể đường hoàng dứt bỏ hoàng quyền, đem Phủ Trác Vương đẩy vào tuyệt cảnh!
Huống chi, tình huống bây giờ là gia tộc Đường Bắc rất giảo hoạt bắt lấy cớ hoàng quyền bất công!
Hiện tại Đường Bắc Cương lợi dụng công bằng khi thi hành hoàng quyền đối phó Phủ Trác Vương.
Hoàng đế không dám không nghe theo!
Bạch gia ở phương nam ngày sau biết được, cũng không có gì lý do đưa ra ý kiến phản đối!
Một chiêu này của Đường Bắc Cương, đúng là cao minh.
Nhưng lại làm cho bạo quân và Phủ Trác Vương lâm vào khốn cảnh!
Như Ý ôm tiểu Bạch đứng dậy, cười khanh khách nhìn vẻ mặt uy nghiêm Đường Bắc Cương, nói: "Lão đầu. Vậy ông nói một chút xem, là muốn đem Trác gia chúng ta xét nhà hỏi trảm như thế nào? Hay là phải sung quân biên cương?"
Đường Bắc Cương nói: "Đây cũng không phải là ý tứ của lão phu! Mà là tuân theo luật pháp triều đình!"
Như Ý nói: "Được! Vậy luật pháp triều đình có cái nào nói bản cô nương không thể khi dễ lão nhân gia hay không?"
Ý của cô nói đúng là: Ngươi phách lối như vậy, ta muốn đánh ngươi, có thể bị người khác tố cáo ức hiếp lão nhân gia hay không?
Đường Bắc Cương tức giận đến mức râu ria nhếch lên.
Đường Bắc Khôi quát: "Không thể không có lễ phép như vậy! Ngươi đúng là không có có gia giáo!"
Như Ý bất đắc dĩ nói: "Ta vốn là không có gia giáo! Chẳng lẽ thừa tướng là kẻ điếc sao? Ta thất lạc lưu lạc dân gian mười chín năm, vừa mới nhận tổ quy tông, gia giáo từ đâu tới được? Nhưng mà ngược lại ta lại có một vấn đề rất hiếu kỳ. Chắc là Thừa tướng rất quen thuộc luật pháp triều đình?"
Thừa tướng nói: "Chuyện đó là đương nhiên!"
Như Ý nói: "Trong luật pháp có quy định điều nào, người có tướng mạo xấu xí không thể làm quan hay không?"
Đường Bắc Khôi nổi giận: "Ngươi... Ngươi có ý gì?"
Ông ta làm sao lại không tức giận?
Đường Bắc Khôi rất xấu, đây là chuyện mọi người rõ như ban ngày!
Lúc ông ta còn trẻ cũng bởi vì xấu xí nên thường xuyên bị người ta chế giễu.
Về sau cùng Trác nhị gia tranh giành tình nhân, cũng bởi vì vấn đề tướng mạo mà rơi vào thế hạ phong, đến mức không thể không sử dụng thủ đoạn hèn hạ...
Tướng mạo xấu xí thế nhưng là uy hiếp trí mạng của ông ta!!
Hiện tại ông ta làm thừa tướng, đã rất nhiều năm không người nào dám ở trước mặt của ông ta nhắc tới tướng mạo xấu xí của ông ta nữa!
Như Ý Như này rõ ràng chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, hiển nhiên khiến cho ông ta tức hổn hển!
"Hừ! Ngươi nữ tử này hung mãnh thô lỗ! Ta không so đo với ngươi!"
Đường Bắc Khôi tức giận đến phát run.
Như Ý cười nói: "Thế nhưng ta tương lai là Hoàng hậu nương nương, ngươi nhục mạ Hoàng hậu nương nương như thế này, không biết muốn hay không nhận tội này đây?"
"Chuyện này... Chuyện này..."
Đường Bắc Khôi ấp úng.
Ông ta phát hiện mình có nói như thế nào, cũng nói không lại nữ tử cổ quái lại thêm võ công tuyệt đỉnh này!
Thừa tướng bụng đầy kinh luân, đọc thuộc lòng thi thư, lại thêm quen thuộc đủ loại luật pháp triều đình... Đối mặt với một thiếu nữ xảo trá mà dung túng, lại có một loại cảm giác bất lực bị thất bại!
Đường Bắc Cương cả giận nói: "Không nên cùng nữ tử này nói nhiều làm gì!"
Đường Bắc Khôi nói: "Vâng! Thúc thúc!"
Đường Bắc Cương nhìn bạo quân một chút, một mặt bức hiếp: "Hoàng Thượng! Nên làm như thế nào? Chắc hẳn trong lòng ngài rất rõ?"
Bạo quân nói: "Phủ Trác Vương có công với triều đình, có công với xã tắc, chém đầu cả nhà cũng quá nghiêm trọng rồi?"
Đường Bắc Cương nói: "Vậy liền sung quân biên cương đi! Dù sao mỗi người Trác gia đều mãnh hổ như mây, chắc chắn sẽ dẹp yên hỗn loạn ở nơi biên thuỳ hoang vu, nhất định là anh hùng có đất dụng võ!"
Bạo quân trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói: "Trẫm đã là nhất quốc chi quân! Tự nhiên có quyền lợi đặc xá thần tử!"
Đường Bắc Cương âm dương quái đản nói: "Hoàng Thượng người đặc xá quá nhiều không sợ sẽ có hiềm nghi lạm dụng hoàng quyền sao? Đã vừa mới miễn xá Trác Lôi, chẳng lẽ bây giờ lại muốn đặc xá toàn bộ mấy trăm người Phủ Trác Vương sao?"
Bạo quân nói: "Cái này..."
Hắn thực sự có chút không thể ra sức!
Giờ khắc này, hắn là đứng ở bên Trác gia!
Nếu có biện pháp, hắn nhất định sẽ giải cứu Trác gia!
Nhưng hắn là hoàng đế này mặc dù có được quyền lực chí cao vô thượng, nhưng cũng không thể lạm dụng những quyền lực này!
Vừa rồi đặc xá Trác Lôi, hoàn toàn chính xác đã là một loại biểu hiện lạm dụng hoàng quyền!
Nhưng lúc ấy là vì làm dịu mâu thuẫn giữa hai đại gia tộc Trác gia và Đường Bắc, cũng coi như nói còn nghe được! Vả lại chỉ là miễn xá một người mà thôi!
Nhưng nếu như hắn dùng đặc quyền Hoàng đế đặc xá mấy trăm người Trác gia, chỉ sợ, bất kể là ai cũng sẽ không phục!
Bạo quân lạnh lùng nhìn thoáng qua hai vị Quốc sư, nói: "Lúc này là thời điểm hai vị ái khanh phát huy tác dụng thay trẫm phân ưu!"
Quốc sư Tả hộ pháp nói: "Hoàng Thượng! Chuyện này... Vi thần... Chỉ sợ bất lực."
Bạo quân cả giận nói: "Khốn nạn! Chẳng lẽ lúc này các ngươi còn muốn từ chối trách nhiệm sao? Các ngươi đã tự cho mình là sứ giả của thần, tuân theo ý chỉ của thần vì trẫm giải quyết khó khăn, vì giang sơn bách tính giành phúc lợi! Nuôi binh ngàn ngày, dụng binh nhất thời! Bây giờ chính là lúc hai người quốc sư các ngươi phát huy tác dụng!"
Bạo quân lãnh khốc, đem lửa giận không cách nào phát tiết trực tiếp đổ trên người lên người Quốc sư!
Quốc sư đáng thương, bình thường giả thần giả quỷ, cao cao tại thượng.
Hiện tại lúc này, vậy mà thành kẻ chết thay cho Hoàng đế!
Trong lòng Hoàng đế tức giận, thế nhưng lại không phát ra được!
Hoàng đế lãnh huyết này, tự nhiên đem tức giận phát đến trên người hai tên Quốc sư xui xẻo!
Quốc sư Hữu hộ pháp xem như thông minh hơn một chút, ngay cả chuyện hoàng đế cũng không có cách nào giải quyết, hắn ta đương nhiên cũng không có cách nào giải quyết, nhưng hắn ta nhìn hộp thần trong tay một chút, sinh lòng nảy ra một kế, nói: "Hoàng Thượng! Từ nơi sâu xa tự nhiên đã định! Tất cả, thần đã sớm có an bài! Nếu như hôm nay một nhà Phủ Trác Vương muốn lấy được đặc xá, sợ rằng cũng phải có ý chỉ của thần mới được!"
Quốc sư Hữu hộ pháp này, thật đúng là cao thủ đỉnh cấp giả thần giả quỷ!
Hắn ta nói mơ hồ như thế, rõ ràng chính là lừa dối!
Thế nhưng người khác nghe tới, lại như có mấy phần đạo lý!
Chí ít, lừa gạt thần lừa gạt quỷ như thế này, từ trong miệng Quốc sư nói ra, luôn luôn có mấy phần có thể tin như vậy!
Bạo quân tức giận vô cùng, lại không tiện phát tác, ngầm đè ép lửa giận hỏi: "Đến tột cùng muốn thế nào mới xem như ý chỉ của thần? Ý chỉ của thần lúc nào mới hạ xuống?"
Quốc sư ra vẻ cao thâm nói: "Chuyện này... Thiên cơ bất khả lộ! Thần tự có an bài! Nếu như chống lại ý chỉ của thần, tất nhiên sẽ lọt vào Thiên Khiển! Nếu như..."
"Ngậm miệng!"
Bạo quân hét lớn một tiếng!
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến một sự kiện!
Trong con ngươi âm u, lóe ra một tia ánh sáng!
Lập tức, hắn có một cái chủ ý tuyệt diệu!
Hắn nhìn thoáng qua đám người gia tộc Đường Bắc, sau đó nghiêm mặt nói ra: "Cũng không phải là trẫm muốn thiên vị Phủ Trác Vương! Mà là ý chỉ của thần! Vừa rồi Quốc sư nói, chắc hẳn tất cả mọi người nghe được! Đây chính là ý chỉ của thần! Mà không phải ý của trẫm!"
Đường Bắc Cương cười lạnh nói: "Hoàng thượng nói thật đúng là buồn cười! Ý chỉ của thần ở đâu? Vì sao lão phu không nhìn thấy?"
Khóe miệng bạo quân cong lên một độ cong cơ trí: "Chỉ sợ là Lão tướng quân ít giao du với bên ngoài, có hơi kiến thức nông cạn. Nhưng thừa tướng đại nhân hẳn còn nhớ tại sao thần hộp lại đi vào Phủ Trác Vương chứ?"
Thừa tướng đột nhiên biến sắc!
Bạo quân này... Thật gian trá!
Ông ta nghĩ thầm!
Vẻ mặt bạo quân giận dữ, nói: "Thừa tướng! Ngươi nói cho lão tướng quân biết, tại sao thần hộp này lại đi vào Phủ Trác Vương! Vì sao Trẫm lại muốn tới Phủ Trác Vương cầu hôn?"
"Vâng! Hoàng Thượng!"
Thừa tướng kiên trì, đem chuyện lúc trước thần hộp trong cung phát sinh chuyện lạ thường nói kỹ càng một lần!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...