Khi Đường Bắc Huy nhìn thấy Như Ý, toàn thân run rẩy, sợ đến mức mặt tái nhợt đi. Hắn vẫn còn nhớ rõ lần trước bị giáo huấn, cho đến nay, mũi của hắn vẫn còn thấy ngứa ngáy!
Như Ý khẽ mỉm cười: "Công tử, đã lâu không gặp rồi nhỉ."
Đường Bắc Huy sợ đến nỗi trốn đằng sau vài bảo tiêu, run rẩy nói: "Ngươi...Ngươi...đừng qua đây!"
Trác Công Vinh rất tò mò, thì thầm hỏi: "Trác Lỗi, tên tiểu tử Đường Bắc Huy này sao nhìn thấy Như Ý lại như nhìn thấy ma vậy hả?"
Trác Lỗi nói: "Lần trước Như Ý đã giáo huấn hắn một phen, có lẽ vẫn còn bị ám ảnh."
Trong lòng Trác Công Vinh thì thầm: "Mẹ nó, lão tử đã lớn như thế này mà tên ác nhân kia không sợ, nhưng lại sợ một cô nương nhỏ nhắn xinh xắn, đúng thật là không có tiền đồ." Đoán chừng là hắn đang ghen tỵ với Như Ý rồi.
Như Ý tiến đến từng bước một, vừa cười vừa tiến lại gần.
Đường Bắc Huy lại từng bước một, hốt hoảng lùi lại, nấp sau lưng vệ sĩ, không dám lộ đầu ra.
Như Ý vừa nói vừa cười: “Đường Bắc công tử, ngươi nói Tam gia không dám giết ngươi. Ta vừa hay lại là người của Trác gia. Ngươi nói xem có phải ta cũng không dám giết ngươi không hả?"
Đường Bắc Huy chỉ cảm thấy sự ớn lạnh đang tràn ngập khắp người. Đằng sau nụ cười xinh đẹp đó là sát khí có thể giết người trong tích tắc.
Trác Công Vinh chửi trong lòng: "Mẹ kiếp! Đây mới là kẻ ác thực sự. Lão tam ta đúng thật là ôm cái danh kẻ ác khét tiếng này mười mấy năm vô ích rồi!"
Như Ý tiếp tục nói nhỏ nhẹ: "Người nói rằng Trác tam gia cậy lớn bắt nạt nhỏ, luyện tập võ công chẳng phải để so bì cao thấp võ công với người khác hay sao? Võ công cao hơn đi bắt nạt người võ công thấp hơn, có phải cũng gọi là cậy lớn bắt nạt nhỏ hả? Tất nhiên, Trác Tam gia là người có uy tín, đối với ngươi sẽ chẳng có hứng thú gì. Nhưng bổn cô nương ta, thích nhất là đi bắt nạt kẻ yếu rồi! "
"Đừng! Đừng qua đây! Đi nhanh! Rút lui!"
Đường Bắc Huy lùi chân liền bỏ chạy mất.
Hai mươi mấy tên cường bạo hắn dắt theo cũng chạy hết như mấy tên nhút nhát, cảnh tượng khá ngoạn mục.
Trác Lỗi cười khoái chí: "Hắn không nên được gọi là Đường Bắc Huy, nên được gọi là Đường Cẩu, thật đúng là chỉ chó nhà có đám (chó chết chủ hoặc chó mất chủ) mà! Haha! Tam Thúc, Như Ý, hôm nay may mà có hai người ra tay giáo huấn tên Đường Bắc Huy kia!"
Trác Công Vinh nói: "Ta chẳng làm gì cả, đều là công lao của Như Ý."
Hắn là một người có độ lượng, một là một, hai là hai. Công lao là của người khác, hắn sẽ không bao giờ dành.
Như Ý nhìn thấy dáng vẻ khó khắn của Trác Lỗi, hỏi: "Tứ ca, sao anh lại rơi vào cảnh bán hàng rong ngoài đường thế này?"
Trác Lỗi nói: "Bán sách cũng rất tốt. Thực ra, nếu không có những kẻ ác bá như Đường Bắc Huy, nuôi sống bản thân cũng không có vấn đề gì.”
Như Ý nói: "Vừa rồi muội còn nghe bọn chúng nói phải tìm Võ Thần Mật Thư gì đó, cái đó là cái gì vậy? Trước kia muội cũng nghe ai đó trong nhà trọ thảo luận về Võ Thần Mật Thư. Tại sao mọi người đều muốn lấy được Võ Thần Mật Thư này chứ? "
Trác Lỗi lắc đầu nở một nụ cười và nói: "Thế nhân ngu ngốc mà!"
Như Ý nói: "Sao lại nói thế?"
Trác Lỗi nói: "Thực ra, vốn không có cái gì được coi là Võ Thần Mật Thư cả! Tất cả được lan truyền một cách mù quáng trên giang hồ, nhưng sau khi những tin đồn đến với người có dã tâm, truyền thuyết lan truyền rồi cứ thế lan truyền, cho đến khi sau này mọi người đều tin mất rồi. Thực ra Trác gia chúng ta vốn không hề có Võ Thần Mật Thư gì cả! "
Như Ý nói: "Trác gia? Võ Thần Mật Thư ở trong nhà Trác gia sao?"
Trác Lỗi nói: "Muội đã từng nghe qua cái tên Trác Thiên Hành chưa?"
Như Ý gật đầu: "Hình như là một vị tiên nhân của Trác gia."
Trác Lỗi nói: "Đúng vậy, Trác Thiên Hành, nếu tính ra thì chính là thúc gia của ông nội huynh, người được các học giả võ thuật trên thiên hạ tôn thờ! Đây cũng là vị võ thần cấp mười duy nhất trong Vương Triều Vương Tống!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...