Trong lòng bạo quân tức giận mất bình tĩnh. Dù trước mặt Trác lão gia, Hoàng đế là hắn cũng phải khiêm nhường, nhưng trong lòng tích lũy oán hận lại làm cho hắn phát tiết tất cả thù hận lên người Cửu tiểu thư nhà họ Trác chưa từng gặp mặt.
Trác lão gia tiếp tục trần tình: "Hoàng Thượng, xin nghĩ lại! Việc này..."
Bạo quân giận tay áo vung lên: "Đừng nói nữa. Cứ quyết định như vậy đi. Các ngươi có thời gian ba tháng dạy cho nàng lễ nghi cung đình, tương lai làm mẫu nghi thiên hạ như thế nào. Sau ba tháng, thánh chỉ và kiệu hoa cùng lúc đến phủ Trác Vương. Trẫm tới vội vàng, không mang lễ hỏi, trước tiên để lại hộp thần làm lễ hỏi, ngày đón dâu sẽ đón cùng hoàng hậu của trẫm về."
Dứt lời, bạo quân nhíu mày giận dữ, đùng đùng bước đi.
Vu sư và thừa tướng cùng đám tùy tùng, cũng đi theo bạo quân.
Lúc gần đi, thừa tướng nháy mắt ra hiệu vỗ vỗ bả vai Trác Công Quý, cười nói: "Trác nhị gia, chuẩn bị kỹ càng làm quốc trượng đại nhân đi. Chúc mừng chúc mừng! Ha!"
"Cung tiễn Hoàng Thượng!"
Ngoài Trác lão gia, cả nhà họ Trác đều quỳ xuống cung tiễn.
Trên mặt của mỗi người đều biểu lộ đầy phức tạp. Nhất là Trác lão gia, vẻ mặt già nua, âm tình bất định.
Nhà họ Trác một đời kiệt xuất, huy hoàng chấn nhiếp thiên hạ.
Chẳng lẽ, sự phồn vinh của nhà họ Trác sắp kết thúc sao?
Để Như Ý tiến cung làm hoàng hậu?
Cô ngay cả một chữ cũng không biết.
Mù chữ!
Trác lão gia đau lòng nhức óc, thế nhưng không thể làm gì được.
Hoàng đế để lại hộp thần thánh vật quốc bảo ở nhà họ Trác làm sính lễ, điều này biểu thị việc không khoan nhượng.
Thử hỏi, ai dám trả thánh vật về?
Bạo quân mang theo tùy tùng vội vã rời khỏi phủ Trác Vương, dường như Như Ý tiến cung làm hoàng hậu là chuyện ván đã đóng thuyền.
Trác Công Quý thở dài, nói: "Phụ thân đại nhân, còn may Hoàng Thượng biết tình thế nghiêm trọng, cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt nhà họ Trác chúng ta, cho chúng ta thời gian ba tháng dạy dỗ Như Ý. Có lẽ, tình huống cũng không bết bát như chúng ta tưởng tượng đâu."
Hưng vong nhà họ Trác đặt hết lên người Như Ý.
Vẻ mặt Trác lão gia tử mệt mỏi.
"Lão gia! Lão gia! Không xong rồi! Cửu tiểu thư mất tích rồi! Chúng tôi đã tìm trong phủ rất lâu nhưng cũng không tìm được tiểu thư Như Ý, tổng quản nói nhìn thấy tiểu thư Như Ý mang theo một con mèo trắng từ hậu viện leo tường đi ra!" Một gia đinh xông tới hồi báo.
"Trong phủ lấy đâu ra mèo trắng?"
"Leo tường? Con gái sao có thể leo tường?"
"Nhanh! Người đâu, lão gia tử ngất rồi."
Cũng không phải ai cũng ham thích vinh hoa phú quý của phủ Trác Vương, Như Ý mang theo Tiểu Bạch leo tường chạy ra khỏi phủ Trác Vương. Nhà họ Trác cũng không chào đón cô, điểm này cô rất rõ ràng. Từ khi cô tiến vào Trác gia, mấy tháng qua cô đã cảm nhận được sâu sắc tình người ấm lạnh của nhà họ Trác, một gia tộc lớn như vậy, đấu tranh địa vị, quyền lực phức tạp như Liên hiệp quốc.
Nếu như không phải mấy người Trác Lỗi, Kiều phu nhân rất quan tâm cô, nếu như không phải thân phận Cửu tiểu thư nhà họ Trác có thể giúp bớt được không ít phiền phức ở thế giới này, ít nhất không cần hộ khẩu, cô căn bản không thèm phú quý của nhà họ Trác.
Trước khi nhỏ máu nhận thân, cô đi nhà bếp. Nhân lúc Trác Uyển không để ý, cô lén chấm một chút dấm lên ngón tay.
Máu sẽ hòa vào dấm.
Trong máu cô có dấm, dù Trác Công Quý và cô không có bất kỳ quan hệ máu mủ gì, máu cũng sẽ dung hợp lại với nhau.
Đây là một kiến thức đơn giản. Chỉ cần có chút kiến thức hóa học, thì sẽ biết được điều này.
Đương nhiên, người của thế giới này chắc chắn không biết cái gì là hóa học.
Sau khi Như Ý thông qua được thử máu kiểm tra, dù ngoài mặt thân phận Cửu tiểu thư của cô vững chắc như Thái Sơn, nhưng lại khiến cô cảm thấy nhà họ Trác không hề có tình cảm, cô quyết định ra ngoài lưu lạc.
Cô chôn chỗ vàng kiếm được khi làm thợ săn tiền thưởng ở hậu viện, vội vàng thu thập một ít quần áo và bạc vụn rồi mang theo Tiểu Bạch ra khỏi phủ Trác Vương. Trước khi rời đi, cô lén nhét bí tịch Lê Hoa Thần Kiếm vào phòng Trác lão gia.
Cô không biết mình sẽ ra ngoài bao lâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...