“Ồ.”
Như Ý gật đầu như có điều suy nghĩ.
Đỗ Chính Viễn thấy cô đờ ra, nói: “Cô nương làm sao vậy?”
Như Ý nói: “Ông chủ Đỗ, thẳng thắn mà nói, thực ra hôm nay ta đến tìm ngươi là vì có một chuyện rất quan trọng…”
“Cô nương cứ nói đừng ngại.”
“Thực ra ta vẫn không hiểu.
Về chuyện hợp tác với Sơn mạch Đào Viên, ta luôn cảm thấy ông chủ Đỗ và Cát Lượng đều có thái độ không rõ ràng lắm.
Ông chủ Đỗ, không biết là có chuyện này hay không?”
Đỗ Chính Viễn lắc đầu nói: “Cô nương nói sai rồi.
Kỳ thực đối với chuyện hợp tác lần này, Đỗ mỗ vô cùng có thành ý.
Trước đây có rất nhiều người tranh giành việc hợp tác với Sơn mạch Đào Viên, không biết hiện tại tại sao Sơn mạch Đào Viên lại muốn hợp tác với ta, dường như bên trong có chuyện bí ẩn nào đó.
Thế nhưng Đỗ mỗ tuyệt đối có thành ý hợp tác.
Có điều hôm qua thám tử báo lại, nói có người thất hẹn, không hợp tác với Sơn mạch Đào Viên nữa.
Chuyện này cũng làm liên lụy tới việc hợp tác của Đỗ mỗ và Sơn mạch Đào Viên…”
Như Ý nói: “Ồ? Ngay cả ông chủ Đỗ cũng không biết chân tướng trong đó sao?”
Đỗ Chính Viễn trả lời: “Chuyện này ta thật sự không rõ lắm.
Nghe cô nương nói như vậy, cô nương hình như đang nghi ngờ gì đó sao?”
Như Ý nói: “Chỉ có chút dự cảm không tốt.”
“Dự cảm?”
“Ừ.”
“Dự cảm gì?”
“Không nói rõ được, chỉ là một loại cảm giác lúc ẩn lúc hiện.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, ta biết chắc có liên quan đến chuyện hợp tác với Sơn mạch Đào Viên lần này, thế nhưng lại không biết là vì sao, cho nên hôm nay mới hẹn ông chủ Đỗ tới, muốn xin một số lời giải đáp từ chỗ ông chủ Đỗ.”
“Đỗ mỗ bất lực, mong cô nương thứ lỗi.”
“Ông chủ Đỗ không cần khách sáo.”
“Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì? Có phải ngươi nghĩ tới điều gì đó hay không?”
“Cô nương vừa nói như thế, Đỗ mỗ cũng cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ.”
“Kỳ lạ chỗ nào?”
“Tất cả mọi chuyện, vẫn luôn rất kỳ lạ, giống như là có người đứng phía sau âm thầm điều khiển mọi chuyện.
Có điều không biết người này là ai, mục đích của hắn ta là gì?”
“Có lẽ… mục đích của hắn ta chính là ta!”
Vẻ mặt Như Ý thờ ơ xa cách, dường như nghĩ đến việc gì đó….
Đỗ Chính Viễn kinh ngạc nói: “Cô nương, cô….”
Như Ý đột nhiên thay đổi sắc mặt nói: “Ông chủ Đỗ, hôm nay cảm ơn ngươi đã đến nơi hẹn.
Nhưng mà, tôi còn có chút chuyện rất quan trọng…”
“Vậy được.
Đỗ mỗ cáo từ trước vậy.”
Đỗ Chính Viễn là một người rất thức thời.
Tuy rằng hắn ta không muốn cứ như thế mà bỏ qua cơ hội được ở bên cạnh giai nhân, thế nhưng nếu như Như Ý đã hạ lệnh trục khách, hắn ta đương nhiên cũng không có lý do gì để ở lại nữa, tránh cho giai nhân không hài lòng.
“Được, không tiễn.”
Như Ý nhìn theo Đỗ Chính Viễn mang theo hai thuộc hạ rời khỏi khách điếm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thần bí.
Tên địch nhân này…
Hóa ra lại ở ngay dưới mí mắt!
Nếu không phải hôm nay gặp lại Đỗ Chính Viễn, cô còn không biết hóa ra là có người nhằm vào cô!
Như Ý cũng không rời khỏi khách điếm, ngược lại, cô thuê một phòng ở khách điếm Hưng Long để ở lại.
Đêm khuya.
Bóng đêm đen kịt, tiếng chim và tiếng côn trùng kêu vang.
Một bóng đen lưu loát nhanh chóng bay lên nóc nhà, thân ảnh lơ lửng quỷ dị…
Từ trong phòng đột nhiên truyền ra một giọng nói lạnh như băng: “Chờ ngươi lâu lắm rồi! Ra đi!”
Cánh cửa khẽ mở ra.
Bóng đen hơi do dự một chút, rồi lập tức nhanh chóng đi vào.
Như Ý ngồi đó, ánh nến nhẹ nhàng lay động, khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng, tự tin vững vàng: “Chờ ngươi lâu lắm rồi!”
“Ngươi biết ta sẽ tới?” Giọng nói của bóng người màu đen khàn khàn, rõ ràng là ngụy trang.
“Không cần giả bộ, nếu mọi người đều là người quen, cần gì phải che mặt?” Kiếp trước Như Ý là một đặc công thiên tài, nhưng trò vặt nho nhỏ này đương nhiên chẳng qua nổi mắt cô!
“Ngươi…” Bóng đen hơi giật mình.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Như Ý tức giận lạnh lùng nhìn hắn ta!
“Ha!” Bóng đen lạnh lùng cười, nụ cười dữ tợn như loài thú.
“Ta đã buông tha ngươi rất nhiều lần rồi, ngươi còn không chịu hết hy vọng sao?” Như Ý đột nhiên khẽ thở dài, đây là một loại thắng lợi bất đắc dĩ.
“Ngươi… thực sự biết ta là ai?” Bóng đen vẫn không chịu bỏ qua!
“Ta biết ngươi mở khách điếm Hưng Long này, ngươi vẫn luôn theo dõi ta.
Ngươi đang không ngừng tìm kiếm cơ hội ra tay…..
nhưng vịt quay Bắc Kinh đã bán đứng ngươi!”
“Không thể nào! Trong thiên hạ ở đâu chẳng có vịt quay Bắc Kinh!”
“Thế nhưng ngươi không biết à? Vịt quay Bắc Kinh là do ta sáng tạo ra!”
“Ngươi?”
“Đúng!”
“Khó trách hôm nay khi Đỗ Chính Viễn nhắc đến vịt quay Bắc Kinh, sắc mặt ngươi lại thay đổi!”
“Thì ra ngươi vẫn luôn theo dõi ta và Đỗ Chính Viễn.”
“Không sai.”
“Nhưng đáng tiếc ngươi đã tính sai rồi!”
“Nếu ngươi biết cũng tốt, chí ít là biết mình chết như thế nào, bị ai giết! Hừ!” Giọng nói của bóng đen rất kiêu ngạo!
Như Ý chỉ lạnh lùng hỏi: “Ngươi có thể giết được ta sao?”
Bóng đen nói: “Nếu như không hoàn toàn chắc chắn, sao ta lại dám đến tìm ngươi chứ?”
Như Ý lạnh lùng nói: “Vậy được rồi, để ta xem võ công của ngươi có phải thực sự giống như sự kiêu ngạo của ngươi hay không, đã bành trướng đến mức không thể cứu nổi nữa rồi!”
“Võ công?”
Bóng đen lạnh lùng cười, sau đó lập tức huýt một tiếng sáo dài bén nhọn quỷ dị!
Đột nhiên, bốn phía dâng lên vô số tiếng huýt sáo, nối nhau liên tiếp, có chút kỳ lạ!
“Hỏng bét!”
Như Ý lạnh lùng cười, nhìn chằm chằm bóng đen.
“Nhiều năm không gặp, ngươi vẫn đê tiện như vậy! Lại sắp đặt mai phục! Xem kiểu này, chắc bốn phía đã giăng đầy thiên la địa võng rồi hả?” Như Ý nhìn nhìn làn khói xanh lượn lờ ngoài cửa, khóe miệng mỉm cười: “Hạ độc?”
Bóng đen cười dữ tợn: “Nếu dùng võ công không đối phó được ngươi, vậy thì chỉ có thể dùng cách bàng môn tả đạo thôi.
Cũng may, ta không ngại dùng mấy chiêu đê tiện này, chỉ cần đạt được mục đích là được! Bây giờ bốn phía đều có mai phục, ngươi nói đúng.
Trong phạm vi ba dặm đã bị độc dược bao phủ, nếu như trước đó không có thuốc giải, chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ!”
Như Ý kinh ngạc nói: “Phạm vi ba dặm? Đây chẳng phải là không để lại cả người cả vật sao?”
Bóng đen lạnh nhạt nói: “Để đạt được mục đích, đương nhiên cần phải hy sinh mấy thứ nho nhỏ rồi!”
Như Ý bỗng nhiên sâu xa nói: “Chỉ e là những người vật vô tội mà ngươi hy sinh, thực sự quá thất đức, thế nhưng ngươi cũng không thể nào đạt được mục đích đâu!”
Nói xong, Như Ý đột nhiên nhẹ nhàng nhảy lên như chim nhạn, thân hình lay động phá nóc nhà bay ra.
“Muốn chạy?”
Bóng đen một bước nhảy qua nóc nhà, bỗng xuất ra một chưởng, mang theo tiếng xé gió đánh úp về phía Như Ý.
Như Ý không chút sợ hãi, bình tĩnh lạnh lùng đánh trả.
Một chưởng đánh ra, kình lực giống như dời núi lấp biển!
“A!”
Bóng đen phun ra một ngụm máu tươi…
“Ngươi! Ngươi… tại sao nội lực của ngươi lại không bị ảnh hưởng? Sau khi trúng độc, cho dù độc chưa phát, nhưng nội lực của ngươi sẽ hoàn toàn biến mất!” Mặt nạ của bóng đen đã bị nhiễm máu đỏ tươi!
Như Ý sâu xa nói: “Trước kia khi ở trong cung, ta đã từng trúng độc.
Từ đó về sau, ta không dám khinh thường nữa.
Hơn nữa, nói cho ngươi biết một chuyện mà ngươi vẫn không biết, ta là lão tổ về dùng độc đấy!”
Kiếp trước Như Ý thông thạo các kỹ năng của một đặc công thiên tài như chất nổ, hạ độc, cận chiến, trinh sát… Thực ra, với nội lực và sự hiểu biết về độc dược của cô, gần như không còn một loại chất độc nào có thể tạo thành uy hiếp đối với cô, trừ khi cô quá mức khinh thường.
Thế nhưng, trước đây khi ở trong cung, bởi vì sơ sót mà cô trúng phải kỳ độc.
Suýt chút nữa là cái mạng đi toi.
Sau lần đó, Như Ý càng thêm để ý việc kháng độc.
Bóng đen không dám tin: “Cơ thể ngươi bách độc bất xâm? Không! Không thể nào! Tuyệt đối không thể như thế!”
Như Ý lạnh lùng nói: “Ngươi lại phạm sai lầm rồi!”
“Hừ!”
“Ngươi đừng quá đắc ý!”
“Lão phu còn có hậu chiêu.
Ngươi chắc chắn sẽ phải chết!”
Bóng đen đột nhiên phát cuồng, giọng nói chói tai gay gắt.
Trong lòng Như Ý dâng lên chút bất an.
Vẫn là loại cảm giác này, mấy ngày nay, cô vẫn luôn có một loại dự cảm kỳ lạ, giống như là có chuyện gì không tốt sẽ xảy ra.
Khi vừa biết được chủ khách điếm Hưng Long này chính là căn nguyên của dự cảm đó, cô ngược lại thở phào một hơi.
Ít nhất, địch ở ngoài sáng, còn tốt hơn nhiều so với địch trong tối.
Huống hồ, chỉ cần cô có đề phòng, sẽ không có gì phải sợ nữa.
Thế nhưng hiện tại, dự cảm kia lại quay lại.
Lẽ nào, thực sự có chuyện xấu gì sắp xảy ra sao?
“Ha ha!”
Bóng đen cười điên cuồng, dữ tợn, kiêu ngạo quỷ dị!
Như Ý đột nhiên ý thức được, chuyện này có chút bất ổn!
“Châm lửa!”
Bóng đen đột nhiên hét lớn một tiếng, vang vọng trong bầu trời đêm.
“Không xong rồi!”
Như Ý biết, chuyện này gay rồi!
“Hừ! Lão phu đã chôn mười tấn thuốc nổ quanh đây, muốn đồng quy vu tận với ngươi, ngươi đừng mơ sẽ chạy trốn được.” Hắn ta đã sớm chuẩn bị xong kế hoạch cùng chết chung, cho dù bản thân có chết cũng phải kéo theo Như Ý làm đệm lưng.
“Thuốc nổ!”
“Quả nhiên là thuốc nổ!”
Như Ý kinh hoàng biến sắc!
Hắn ta điên rồi!
Bệnh hết phương cứu chữa rồi!
Để giết cô, hắn ta thà chết chung!
“Đừng!”
“Cái thế giới xa lạ mà kỳ diệu này…”
“Thác Bạt Liệt, bây giờ chàng có khỏe không?”
“Trác Lỗi, bảo trọng!”
“Ông… Như Ý sẽ không còn được gặp người nữa rồi!”
“Tiểu Bạch…”
“Tiểu Bạch à, đáng tiếc, sắp chết rồi cũng không thể gặp ngươi một lần!”
“Vĩnh biệt!”
“Thác Bạt Liệt, Tử Yên, Phính Đình, Hồng Đậu, Huyền Thiết, Huyền Diệp, Cát Lượng, Mộ Dung Tinh Thần, Trác Lỗi, Tứ tỷ, Bình tài nhân, Thái hậu, Trác Vương phủ, Tức đại trung bộc, Trác lão gia, Trác Uyển, Trác Ninh, Trác Thiên Hàng, Kiếm Hàn Y….
Tất cả mọi người của thế giới này, tất cả những ly kỳ trong sinh mệnh của cô…”
“Phải vĩnh biệt rồi!”
“Không đúng!”
Trong đầu Như Ý hiện lên tất cả mọi chuyện cô đã trải qua.
Thế nhưng, rất nhanh, cô đã phát hiện ra một số chuyện không thích hợp!
“Tại sao? Tại sao rất nhiều chuyện lại kỳ lạ như vậy? Tại sao lại giống như có hai thế giới tồn tại? Nhưng dường như hai thế giới này lại có liên hệ với nhau, nhưng hình như có rất nhiều chỗ bất đồng?”
“Tại sao có thể như vậy được?”
“A!”
“Đau quá!”
Sau đó, trong nháy mắt, Như Ý dường như hiểu ra rất nhiều chuyện.
Thế nhưng cô căn bản không kịp ngẫm kỹ lại việc này…
Vụ nổ xảy ra!
Như Ý nhắm mắt lại!
Trong nháy mắt!
“Ầm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, vang vọng phía chân trời!
Ngay sau đó…
“Ầm…”, “ầm…” vô số tiếng nổ mạnh, giống như muốn hủy diệt trời đất, một tiếng nối tiếp một tiếng, bụi đất bay tán loạn, tiếng kêu thảm thiết không ngừng…
Rất nhanh!
Cả đất trời dường như bị nổ tung!
Trời đất trở thành một biển lửa luyện ngục…
Tất cả mọi bí ẩn.
Đều biến thành tro tàn.
Trở thành bí ẩn….
vĩnh viễn!!!
“Đau quá!” Cô mơ mơ màng màng mở mắt, cơn đau nhức toàn thân kéo đến, hai mắt cũng đau đớn, một ánh nến mờ ảo lay động trong bóng tối...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...