Cưng Chiều Của Bạo Quân


Tuy nhiên, Như Ý không muốn để người quá hiền lành như Huyền Thiết lo lắng về chuyện này: “Không cần lo lắng, ngươi thật may mắn, nữ nhân đó không phải là ai khác mà chính là Phinh Đình!”
Huyền Thiết nhìn Như Ý một cách kỳ lạ: “Môn chủ, thật sự là như vậy sao?” Huyền Thiết lần tiên đầu biểu hiện sự vui mừng khôn xiết như một đứa trẻ, nhưng trong sự vui mừng khôn xiết đó lại có chứa một chút lo lắng.
Như Ý mỉm cười và vỗ vai Huyền Thiết: “Cố gắng nghỉ ngơi thật tốt đi.

Đã có khi nào ta lừa ngươi chưa!” Như Ý cảm thấy ấm áp trong tim khi nhìn thấy nụ cười của Huyền Thiết, trên thế giới này thực sự vẫn còn tình yêu đích thực phải không? Bây giờ nhìn thấy hạnh phúc của người khác, không phải cũng cảm thấy rất hạnh phúc sao? Còn hạnh phúc của bản thân thì sao? Vẫn sẽ xuất hiện chứ?
Như Ý lắc đầu, không muốn nghĩ thêm nữa, rời khỏi căn phòng để Huyền Thiết tự mình suy nghĩ, tự mình vui vẻ phấn chấn chút!
“Môn chủ!” Huyền Dạ vừa ra khỏi cửa thì tình cờ gặp Như Ý đang đi trên con đường nhỏ trong Huyền Thiết sơn trang, cũng không biết cô đang nghĩ gì.
Như Ý gật đầu: “Ở bên ngoài, ông vẫn nên gọi ta là Như Ý cô nương thì hơn!” Như Ý cố gắng hết sức thận trọng, nói chuyện với Huyền Dạ cũng rất khiêm tốn, cố gắng ép âm thanh xuống.
Nghe Như Ý nhắc nhở, Huyền Dạ lúc này mới ý thức được điều này, nhìn xung quanh: “Như Ý cô nương nói đúng!”
Như Ý nhìn Huyền Dạ có vẻ như đang muốn đi ra ngoài thì cảm thấy hơi kỳ quái hỏi: “Có chuyện gì phải không?”
Huyền Dạ cúi đầu nói với Như Ý: “Như Ý cô nương, hay là chúng ta tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện một lát đi!” Huyền Dạ quả nhiên là có chuyện phải làm, vốn dĩ bởi vì mấy ngày nay Như Ý rất bận rộn nên bản thân ông cũng không muốn làm phiền.

Bây giờ nhìn thấy Như Ý đang rảnh rỗi, ông quyết định nói chuyện với cô.
Nghe thấy Huyền Dạ nói vậy, Như Ý cũng hiểu ra vấn đề nên gật đầu.
Cả hai đến một đình nghỉ mát không hề có chỗ nào để ẩn nấp, hành động cũng đàng hoàng, dường như không có gì không ổn.
Căn bản sẽ không khiến bất cứ ai nghi ngờ, hơn nữa bốn phía nơi này đều quang đãng, nếu có ai đó muốn nghe lén thì cũng không thể được.
“Bây giờ hãy nói xem tình hình là thế nào!?” Như Ý nhìn Huyền Dạ hỏi.
Huyền Dạ lặng lẽ thở dài: “Môn chủ, lần trước không phải cô bảo chúng tôi gây chút rắc rối cho Đào viên sơn mạch sao? Hiện giờ chúng tôi đã làm điều đó rồi, cũng khiến đối phương nhất định phải chịu thiệt hại, nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện một thế lực khác.

Cũng chưa rõ đối phương muốn làm gì, rốt cuộc là giúp chúng ta hay là giúp Đào viên sơn mạch.

Chúng tôi không rõ mục đích của họ, vì vậy, thuộc hạ muốn đi điều tra xem!” Huyền Dạ hơi lo lắng, dù sao hiện tại chuyện của Hắc Huyền Lệnh còn chưa được xử lý xong mà lại đụng vào Đào viên sơn mạch, ngộ nhỡ bị phát hiện, bị cắn ngược trở lại một cái thì không hay rồi.
Như Ý cau mày, suy nghĩ về cái lợi cái hại trong chuyện đó: “Thế này đi, mọi người tạm thời án binh bất động, lặng lẽ quan sát những thay đổi.

Nếu có lợi cho chúng ta vậy thì đến lúc đó mọi người hãy liên thủ với đối phương để đối phó với Đào viên sơn mạch.


Nếu như không thuận lợi, mọi người hãy rút tất cả các lực lượng về.

Ta sẽ cố gắng xử lý chuyện bên này càng sớm càng tốt.

Bây giờ ta cũng đang có kế hoạch của riêng mình, ngày mai có thể là bắt đầu rồi, vì thế chỉ cần kiên trì thêm, ta sẽ khiến Đào viên sơn mạch xem kịch hay!” Như Ý nhìn mặt trời rực rỡ bên ngoài, lúc này, đôi mắt cô đặc biệt tuyệt đẹp, đến cả tâm trạng cũng trở nên rất tốt.
Nghe Như Ý sắp xếp như vậy, Huyền Dạ ngay lập tức hiểu ra, vội vàng đứng dậy: “Vậy thuộc hạ sẽ làm như vậy, môn chủ làm việc gì cũng nên cẩn thận một chút!” Trước khi rời đi Huyền Dạ còn lo lắng nói với Như Ý.
Như Ý gật đầu: “Yên tâm, chỉ cần có hai nha đầu mà ông sắp xếp ở bên cạnh tôi chỉ sợ cũng đã không đến gần được tôi rồi, chưa kể ông còn bí mật sắp xếp những người khác nữa!”
Huyền Dạ thấy Như Ý nhắc nhở rất thông minh như vậy thì cười ha ha rồi mới yên tâm rời đi.
Bên này Mộ Dung Tinh Thần phái người đến đối phó với Cát Lượng, mặt khác thì quét sạch những nhân sĩ giang hồ đó cho Như Ý, cái gọi là nhân sĩ chính nghĩa đó thực tế không phải thứ gì khác ngoài việc nhắm đến Hắc Huyền Lệnh mà đến.
Về điểm này, Mộ Dung Tinh Thần rất mỉa mai, hắn ta không có chút hứng thú nào, thứ đồ đó đối với hắn mà nói còn không tốt bằng một ngón tay của Như Ý.
“Chủ tử, thuộc hạ phát hiện ngoài chúng ta ra, hình như sớm đã có người bắt đầu đối phó với Đào viên sơn mạch này.

Hơn nữa còn trực tiếp gây ra rắc rối.”
Một tên thuộc hạ đứng trước mặt Mộ Dung Tinh Thần báo cáo.
Mộ Dung Tinh Thần lộ ra nụ cười trên mặt: “Nói như vậy, Đào viên sơn mạch này thực sự khiến người ta chán ghét, có biết đối phương là ai không? Nếu có thể liên minh lại thì càng tốt.

Những người dám động vào Đào viên sơn mạch này tự nhiên có cùng lý tưởng với chúng ta.

Các ngươi điều tra xem đối phương là ai? Tốt nhất là có thể hợp tác với nhau thì càng tốt hơn!”
Mộ Dung Tinh Thần thực sự tò mò với người dám động vào Đào viên sơn mạch này.

Dù sao thì Đào viên sơn mạch cũng không phải là thứ mà một người bình thường dám đắc tội.

Nếu đối phương đã to gan như thế thì làm quen một chút cũng không có vấn đề gì.
“Còn chuyện gì nữa không?” Mộ Dung Tinh Thần còn đang mải mê với niềm vui của chính mình, không phát hiện ra thuộc hạ đứng cạnh mình có gì đó muốn nói nhưng lại ngập ngừng không nói ra.


Bây giờ hắn ta phản ứng lại mới nghĩ đến việc hỏi.
“Chủ tử, gần đây một cửa hàng đã lâu không có động tĩnh gì đột nhiên mở cửa hoạt động mạnh trở lại, ngài thấy sao?” Tên thuộc hạ nhớ ra tin tức quan trọng đến như vậy thì mới không dám thờ ơ, chờ đợi Mộ Dung Tinh Thần phát hiện ra mình vẫn còn có gì đó muốn nói.
Lẽ nào đối phương có chỉ thị mới, vậy cũng không có nghĩa là chủ nhân thực sự của cửa hàng này đã xuất hiện trở lại, Mộ Dung Tinh Thần hơi phấn khích: “Các ngươi quan sát chặt chẽ hành động của những người này.

Một khi phát hiện nhân vật quan trọng xuất hiện, nhất định phải báo với ta đầu tiên.”
Trước đây, những cửa hàng đó đã từng hoạt động được một thời gian.

Mộ Dung Tinh Thần ngưỡng mộ thủ đoạn tương xứng của người này.

Hắn ta luôn muốn điều tra xem rốt cuộc người đó là ai, nhưng đột nhiên lại bặt vô âm tín.

Bây giờ cuối cùng cũng đã có tin tức, điều này khiến Mộ Dung Tinh Thần lại nổi lên sự hứng thú.
Màu của màn đêm trong âm mưu của tất cả mọi người dần dần xuất hiện, và khi sự thật từng cái từng cái một được phơi bầy ra trước mặt, làn khói mờ mịt sẽ dần dần tan đi để chào đón ngày mai tươi sáng.
Trong khi Như Ý vẫn đang suy nghĩ xem khi nào thì đi thăm Phinh Đình, không ngờ rằng lần đầu tiên Phinh Đình một mình chủ động đến tìm Như Ý, hơn nữa còn là vào lúc sáng sớm khi trời vẫn còn ẩm ướt như thế.
“Ta còn đang suy nghĩ xem khi nào đến tìm ngươi thì thích hợp hơn? Thật không ngờ ngươi lại tự mình đến, nhưng ngược lại lại giải quyết được vấn đề lớn của ta!” Như Ý nhìn Phinh Đình, nhiệt tình ôm nàng ta và dẫn nàng ta vào trong phòng.
“Ta biết người có điều khó nói, vì thế sớm như vậy ta đã đến thẳng đây gặp người.

Tối qua ta đã suy nghĩ suốt cả đêm.

Ta có thể đồng ý với tất cả mọi yêu cầu của người, chỉ là muốn người giúp ta một lần cuối cùng.

Ta biết rằng ta nợ người đã đủ nhiều rồi, chỉ là ta muốn thực hiện điều ước cuối cùng của phụ thân!” Phinh Đình nhớ đến người được nhắc đến trong bức thư.

Mặc dù nàng ta thích Huyền Thiết, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng ta với Huyền Thiết có thể có cái kết có hậu, có lẽ chôn vùi những cảm xúc này lại cũng tốt.

Như Ý tỏ ý bảo Phinh Đình tiếp tục nói.

Thực tế, cô cũng đã đọc bức thư đó.

Nếu Phinh Đình vì bức thư đó mà đưa ra yêu cầu thì tự nhiên sẽ càng tốt hơn, nhưng hiện tại cô vẫn không dám chắc chắn.
“Ta muốn người tìm một người.

Đó là người có hôn ước với ta.

Trước đây cha ta muốn ta đi tìm bởi vì ông ấy nghĩ rằng nhà chúng ta nợ chàng trai đó, vì vậy… người có thể giúp ta tìm được không?” Quyết định của Phinh Đình đối với nàng ta mà nói cũng không vui vẻ gì, nhưng nàng ta không biểu hiện ra điều gì, chỉ có một biểu cảm thẫn thờ, không vui cũng không buồn, dường như chỉ là hoàn thành mong muốn của phụ thân nàng ta.
Như Ý nghe thấy yêu cầu này ngược lại lại thoải mái hơn rất nhiều.

Đối với chuyện xảy ra trong một sơn trang đã nhiều năm như vậy, thực sự muốn tìm thứ gì đó là vô cùng khó khăn.

Nếu nói như vậy thì kế hoạch của mình bên này có thể bị ảnh hưởng, nhưng bây giờ con đường vậy mà lại ngắn hơn rất nhiều.
Như Ý gật đầu: “Ngươi yên tâm, chuyện này không có vấn đề gì, nhưng ta hy vọng trước đó ngươi tốt nhất nên nói với Huyền Thiết chuyện này, nói với hắn tình cảm của ngươi, nói với hắn sự bất đắc dĩ của ngươi! Ngươi nói có được không?” Như Ý thực sự muốn thông qua miệng của Phinh Đình giải thích tất cả những điều này, để hai người có thể hiểu rõ được tâm ý của hai bên.
Phinh Đình biết rằng tình cảm của bản thân không thể che giấu quá sâu, nhưng khi bị Như Ý nói ra thế này vẫn khiến khuôn mặt nàng ta đỏ bừng, nàng ta thở dài: “Nếu như không có kết quả vậy thì không bằng không nói còn tốt hơn, Như Ý, ta nghĩ không cần phải làm vậy đâu! “Trong lòng Phinh Đình luôn tâm niện rằng thay vì cho đối phương hi vọng hoặc cho bản thân hi vọng thì tốt hơn là kế thúc như thế này, hơn nữa nàng ta cũng không chắc chắc cảm xúc của đối phương đối với mình là gì.

Nếu bên kia căn bản không có ý gì với nàng ta thì thật là xấu hổ, hơn nữa nói ra thì cũng có thể thế nào chứ.
Như Ý biết rằng người cổ đại rất bảo thủ, nhưng cô cũng không muốn giải thích thêm, xoay qua xoay lại người Phinh Đình nói: “Hãy tin ta, cứ nghe theo ta mà nói, ngươi sẽ có được thu hoạch bất ngờ, ta đã từng nói với ngươi, ta sẽ không nói dối bạn bè! “Như Ý coi Phinh Đình như một người bạn, cũng cảm thấy Phinh Đình sẽ không từ chối nữa.
Mặc dù Phinh Đình có chút do dự, nhưng cuối cùng nàng ta cũng gật đầu và đồng ý với yêu cầu của Như Ý.
Đến trước cửa phòng Huyền Thiết, Phinh Đình do dự không biết có nên vào không.

Sự can đảm của nàng ta không biết tại sao khi đến trước cánh cửa này thì dường như bị cạn kiệt.

Nhìn cánh cửa đóng kín, Phinh Đình thực sự không có cách này có thể đi qua đẩy cánh cửa để mở nó ra.
“Lẽ nào ngươi đã đi xa như vậy rồi mà đến lúc gặp một cánh cửa nhỏ như vậy ngươi còn sợ sao? Phinh Đình, nếu ngươi đến chút can đảm này cũng không khó, còn sợ một cánh cửa nhỏ như vậy thì làm sao ta dám giao nhiệm vụ cho ngươi.

Ngươi làm sao có thể trả thù được!” Như Ý vẫn âm thầm quan sát Phinh Đình.


Thực tế, cô biết thực sự cần bao nhiêu can đảm để đưa ra quyết định như vậy, nhưng cô tự nói với chính mình, chỉ cần khiến Phinh Đình bước vào, vậy thì họ đã có thể thực sự gặp được tình yêu đích thực.

Đây chính là sự tuyệt vời của tình yêu.

Cho dù cô có từng yêu hay không, ít nhất là bây giờ, cô tin vào tình yêu, tin rằng trên đời còn có tình yêu đích thực.
Phinh Đình quay đầu lại, nghe thấy những lời của Như Ý.

Sự châm biếm bên trong lời nói rất rõ ràng, nhưng suy nghĩ kỹ thì những lời mà Như Ý nói hoàn toàn đúng.

Nếu không có chút can đảm này, vậy thì bản thân còn có thể làm gì được nữa? Phinh Đình nghiến răng bước tới và đẩy cửa ra.
Huyền Thiết đang ngắm nghía một mảnh mặt dây chuyền bằng ngọc bích trên tay, đôi mắt hắn ta dường như có thể nói lên những gì lúc này hắn ta đang suy nghĩ.
Huyền Thiết thấy Phinh Đình bước vào thì lập tức cất đi mặt dây chuyền ngọc bích trong tay đi, nhưng Phinh Đình đã nhanh chóng thấy được.

Dù sao thì bây giờ Huyền Thiết vẫn là một người bị thương, mà Phinh Đình thì gần như đã khỏi rồi.

Tốc độ này đủ để lấy được miếng ngọc bích.
Khi Phinh Đình nhìn thấy miếng ngọc, ánh mắt nàng ta hơi ngạc nhiên: “Sao ngươi lại có miếng ngọc này? Nói cho ta biết, làm sao ngươi lại có miếng ngọc này?” Sự phấn khích của Phinh Đình đối với cái nhìn của người ngoài mà nói thì có vẻ hơi vô lý.
Nhưng Như Ý có thể hiểu được, xem ra cô căn bản không phải lo lắng gì nữa, mọi thứ trên đời này đều đang giúp đỡ những người yêu nhau.
Huyền Thiết có chút ngượng ngùng gãi đầu: “Đây, đây tự nhiên là của ta, đúng, đó là tín vật đính ước của ta!”
Nhìn thấy sự nhút nhát của Huyền Thiết, trong lòng Phinh Đình vui mừng khôn xiết, không cần phải nói nhiều nữa, nàng ta đã hiểu rõ rồi.

Mặc dù vừa nãy rất đau lòng khổ sở, nhưng khi nhìn thấy miếng ngọc đó, nàng ta đã luôn có một sự mong đợi.

Mà sự mong đợi đó lại đã trở thành hiện thực.

Hóa ra đó chính là nguyên nhân vì sao Như Ý muốn mình tự đi tìm Huyền Thiết, mặc dù bản thân nàng ta cũng không biết liệu chuyện miếng ngọc này có phải là do Như Ý bảo Huyền Thiết làm hay không nhưng nàng ta có thể chắc chắn một điều đó là Như Ý đã biết sự thật.
Tuy nhiên, nàng ta vẫn không chắc chiếc tình cảm chân thành của Huyền Thiết đối với mình, vì vậy nàng ta không thể không hỏi: “Ta thích ngươi, nhưng ta và ngươi không có duyên phận rồi.

Ta muốn hoàn thành nguyện vọng của cha tôi, đi tìm nam nhân có hôn ước với ta, gả cho người ấy!”, Phinh Đình vừa nói vừa chú ý đến phản ứng của Huyền Thiết..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui