“Dạ!” Từ Nhị nhanh chóng thay đồ cho Thái hậu, bà là Thái hậu, có quyền trong Hoàng cung, e rằng đây cũng là lý do mà Vệ quốc công đã tìm đến bà.
Lúc Thái hậu xuất hiện ở thiên lao, thời gian này việc canh giữ cũng không nghiêm ngặt lắm.
“Tham kiến Thái hậu!” Gần đây thiên lao không có áp giải người đặc biệt nào, cho nên việc Thái hậu đột ngột đến đây khiến cho các binh sĩ canh giữ nơi này phải chột dạ, không lẽ là xảy ra chuyện gì rồi sao.
Thái hậu chỉ tuỳ ý quét mắt nhìn đám người một cái sau đó quay người rời khỏi, không có nói gì nhiều.
Hành động này của Thái hậu chỉ khiến cho đám binh sĩ cảm thấy sợ hãi và lo lắng, nhưng cũng không có hành động gì nhiều.
“Thái hậu…” Từ Nhị vừa định nói gì đó thì Thái hậu chợt giơ tay lên, ngăn cản Từ Nhị nói chuyện.
Sau đó Thái hậu kéo Từ Nhị nấp sang một bên, tiếp đó bà nhìn thấy một bóng người từ trong đó đi ra.
“Đi theo!” Tuy Thái hậu không biết đó là ai, nhưng bà nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút gì đó rất quen thuộc, cái bóng ảnh có chút giống với người đã từng luôn miệng kêu bà là chủ nhân, nhưng một chút cung kính của không có.
Thái hậu nói với Từ Nhị ở bên cạnh: “Ngươi về trước đi!” Thái hậu không muốn Từ Nhị biết chuyện này, hơn nữa nếu có nhiều người, công phu của người này cũng không đơn giản, bà chỉ lo là Từ Nhị sẽ bị phát hiện, tuy bản thân mình có thể sẽ không sao, nhưng Từ Nhị thì chưa chắc.
Nhìn thần sắc nghiêm túc của Thái hậu, nàng ta mới rời khỏi.
Thái hậu sợ bị phát hiện, cho nên cũng vô cùng cẩn thận, sợ bị phát hiện nên đã đi theo từ xa xa.
Sao hắn ta lại đi vào phòng của Lý công công vậy, Thái hậu từ xa xa nhìn thấy kẻ đó đi vào phòng của Lý công công, một nghi vấn lớn liền tuôn ra trong lòng bà.
Tiếp đó không lâu sau, người đi ra không phải ai khác chính là Lý công công.
“Nô tài tham kiến Thái hậu” Nhìn thấy sắp đến thời gian lên triều, Lý công công đang rất gấp, nhưng không ngờ nửa đường lại gặp phải Thái hậu, hơn nữa nhìn bộ dạng của bà giống như là không định để cho mình đi vậy.
Trong lòng Lý công công thầm lẩm bẩm, Thái hậu có phải là đã phát hiện ra gì rồi không? Cho nên mới cố chấp chặn đường mình không chịu rời đi.
Thái hậu đưa ánh mắt dò xét nhìn Lý công công một cái, sau đó ánh mắt lại trở nên nghiêm nghị: “Ngươi thẳng người dậy trước đi!” Thái hậu chỉ nói là thẳng người dậy trước, chứ không có nói là muốn Lý công công đứng dậy, bởi vì bà chính là còn điều muốn nói.
Thái hậu đi vòng quanh Lý công công, bà không nói gì nhưng cái ánh mắt đó thì càng lúc càng kỳ lạ.
“Bính Thần!” Thái hậu kêu một tiếng, Bính Thần chính là tên của kẻ mà luôn gọi bà là chủ nhân, bà có thể cảm nhận được khi Lý công công nghe thấy cái tên này thì cơ thể ông ta có run lên một chút, tuy ẩn giấu rất kỹ, nhưng với trực giác của phụ nữ và cả cái cử động nhỏ vừa nãy, Thái hậu đã có thể xác định được rồi.
Lý công công lo lắng: “Thái hậu, nô tài nghĩ người nhầm lẫn gì rồi đó, nô tài là Lý công công mà, hơn nữa bây giờ đã sắp đến giờ thượng triều rồi, xin Thái hậu cho nô tài đi ạ!” Lý công công thật có chút cảm giác kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe mà, từ khi nào mà người phụ nữ này đã học được cách nói vuốt đuôi rồi.
“Ngươi đi trước đi! Đợi khi nào hầu hạ Hoàng thượng xong thì đến tìm ai gia!” Thái hậu hờ hững căn dặn, sau đó quay người sải bước rời đi, không ngờ mình lại có thể có được một tin tức bất ngờ như vậy, còn không biết là tốt hay xấu đây! Thái hậu không phải là một người tham vinh, bây giờ bà chỉ để ý đến một mình Hoàng thượng, và còn thù hận nữa.
Lý công công cau mày, nhìn bóng lưng của Thái hậu mà trong lòng ông ta không ngừng suy đoán, Thái hậu có phải là phát hiện ra điều gì rồi không, bây giờ không quan tâm nhiều như vậy nữa, tạm thời không thể để cho Thác Bạt Liệt phát hiện ra thân phận mình thì mới tốt.
Khi Trác Lỗi ra khỏi mật thất, nhìn Hoàng cung có chút hỗn loạn, cái cảnh tượng ngươi đuổi ta chạy đó trông rất bắt mắt, tuy điều này cho hắn cơ hội để chạy thoát nhưng trong lòng hắn vẫn có chút lo lắng cho thần thú, dù biết thần thú rất lợi hại nhưng cũng chỉ là cho rằng thôi chứ chưa có thật sự thấy qua.
Trác Lỗi nghĩ mình nên nhanh chóng rời khỏi rồi về xem thử thần thú thế nào mới được.
Khi Trác Lỗi về đến Trác Phủ, bầu không khí không có gì không bình thường cả, thậm chí mọi người vẫn còn đang ngủ say.
“Bạch Dực? Bạch Dực…” Trác Lỗi muốn xem thử thần thú đã về hay chưa, nhưng lại sợ làm ồn đến mọi người nên chỉ kêu rất nhỏ.
Nhưng mà cũng may thần thú không chỉ có thần tốc, mà thính lực của vô cùng lợi hại.
“Ngao…” Thần thú nghe thấy Trác Lỗi quay về cũng rất là vui mừng, cái cảm giác này có chút giống như là cảm giác trùng phùng giữa những người anh em cùng chung hoạn nạn vậy.
Trác Lỗi nhìn thấy thần thú trở về phòng mình, cục đá đè nặng trong lòng hắn mới hạ xuống được.
Nghĩ lại bởi vì hắn hứa với mẫu thân ra ngoài tìm người mà hắn mới không cẩn thận để bị Vệ quốc công phát hiện, ít nhiều thì hắn cũng có chút áy náy, cũng may mà mọi người chắc cũng không sao, cho nên trong lòng hắn mới thấy dễ chịu một chút.
Nhưng mà dường như là Trác Lỗi đã vui mừng quá sớm rồi, do thần thú về trước cả Trác Lỗi, lại cộng thêm vừa mới bị Thác Bạt Liệt đuổi theo nên có chút mệt, vì vậy mà không bao lâu đã nằm lên chân Trác Lỗi ngủ thiếp đi rồi, còn Trác Lỗi về đến nhà thì cứ mãi lo lắng nên cũng căn bản không ý thức đến đám người vây xung quanh Trác phủ.
Vào thời khắc Trác Lỗi và thần thú chơi đùa với nhau, còn có sự vui vẻ lúc đó của hắn, đám người đó thấy vậy liền báo cáo cho Thác Bạt Liệt.
“Chủ nhân, tên Trác Lỗi đó quả nhiên là có quen biết với thần thú, hơn nữa nhìn bộ dạng còn rất thân thiết nữa!” Người đó không biết nên hình dung tình cảm kỳ diệu giữa một người một thú của Trác Lỗi và thần thú như thế nào nữa, cho nên chỉ có thể hình dung như vậy thôi.
Khuôn mặt Thác Bạt Liệt hiện lên một nụ cười xán lạn, ý cười lan ra đến tận đáy mắt: “Chuẩn bị đi, trẫm muốn đến Trác phủ!” Thác Bạt Liệt nghĩ thời cơ này đúng thật là quá tốt rồi, để xem lần này đối phương sẽ đối phó với bọn họ làm sao đây, thật đúng là không biết tự lượng sức.
“Dạ!” Nghe thấy lời căn dặn của Thác Bạt Liệt, lại cộng thêm ý tứ trong lời này, mấy người bọn họ đều đang đoán thử Thác Bạt Liệt rốt cuộc là muốn làm gì, lát nữa có phải bọn họ sẽ được xem kịch hay hay không!
Thác Bạt Liệt nghe mô tả giọng nói của con thần thú từ thủ hạ, và cả việc Trác Lỗi về Trác phủ, hắn ta liên hệ các chuyện lại với nhau nên mới quyết định làm như vậy, nhưng mà lúc này Như Ý vẫn đang tiến hành phân tích sách cuối cùng, cũng không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy.
“Người đâu, bao vây xung quanh Trác phủ cho Trẫm, ngay cả một con ruồi nhặng cũng không được để lọt qua!” Thác Bạt Liệt đến Trác phủ, mệnh lệnh đầu tiên chính là kêu người bao vây Trác phủ.
“Ca, ca không hay rồi!” Trác Uy hoảng loạn chạy vào trong thư phòng của Trác Lỗi, bộ dạng trông rất sốt sắng, lúc này Trác Lỗi còn đang bàn với Hàn xem tiếp theo đây nên làm gì, thì nhìn thấy Trác Uy đến cắt đứt cuộc đối thoại của hai người.
“Ngươi lui xuống trước đi!” Nhìn thấy thần sắc của Trác Uy, Trác Lỗi liền căn dặn Hàn ở bên cạnh.
Trác Uy vội vàng chạy lên trước: “Đại ca, không hay rồi, Hoàng thượng cho người bao vây Trác phủ lại rồi!” Trác Uy vừa lo lắng vừa khó hiểu, Hoàng thượng trước giờ luôn có thành kiến rất lớn đối với Trác phủ, nhưng bây giờ lại công khai bao vây Trác phủ, đúng là quá quỷ dị rồi.
“Đệ ra ngoài trước mời Hoàng thượng vào Trác phủ đi, ta sẽ đến đó sau!” Trong lòng Trác Lỗi cũng kinh ngạc lạ thường, nhưng hắn cũng biết bây giờ mình phải biểu hiện ra dáng của một đại ca, nếu không Trác phủ sẽ loạn mất.
Trác Uy nhìn thần sắc điềm tĩnh của Trác Lỗi, trong lòng hắn mới yên tâm trở lại, sau đó nhanh chóng chạy ra đại sảnh.
“Tham kiến Hoàng thượng!” Tất cả mọi người trong đại sảnh đều cung kính chào Thác Bạt Liệt.
Nhưng mà sắc mặt của Thác Bạt Liệt dường như không được tốt cho lắm, ánh mắt mà hắn nhìn đám người rất là lạnh nhạt, hơn nữa còn mang theo sự sắc bén như dao, như thể là có thể xử chết bọn họ bất kỳ lúc nào vậy.
Nhìn thấy ánh mắt của Thác Bạt Liệt, tất cả mọi người đều cúi thấp đầu, trong lòng thấp thỏm bất an.
Thanh âm mang theo sương giá của Thác Bạt Liệt truyền đến tai của mỗi người: “Biết hôm nay tại sao Trẫm lại bao vây Trác phủ của các ngươi không?” Thác Bạt Liệt quét mắt nhìn xung quanh, sau đó trực tiếp rơi trên người Trác Tuấn.
Trong lòng hắn có chút nghi hoặc, Trác Lỗi đâu? Lá gan cũng thật lớn, còn không chịu ra đây tiếp giá.
Trác Tuấn tiến lên trước quỳ xuống trước mặt Thác Bạt Liệt: “Mong Hoàng thượng chỉ rõ!” Thật ra lời của Thác Bạt Liệt cũng chính là nghi vấn của tất cả mọi người, tất cả chuyện này thật quá đột ngột rồi.
Thác Bạt Liệt nhìn Trác Tuấn một cái rồi hừ lạnh: “Chỉ rõ, vậy được, Trẫm sẽ chỉ rõ cho các ngươi, giấu riêng quốc bảo có phải tội chết hay không!” Thanh âm sắc bén của Thác Bạt Liệt như một lưỡi dao chém qua tai của mỗi người.
Tất cả mọi người bốn mắt nhìn nhau, Trác Tuấn thì càng khó hiểu hơn, Hoàng thượng vậy mà lại tuỳ tiện gán tội danh cho người của Trác phủ, thật khiến người ta cảm thấy không công bằng: “Hoàng thượng, thần không hiểu, Trác gia chúng thần đời đời trung thành, làm sao mà giấu riêng quốc bảo giống như người nói được, hơn nữa cái quốc bảo mà Hoàng thượng nói, vi thần thật sự chưa hề nhìn thấy qua!” Đối với Trác Tuấn mà nói, tên Thác Bạt Liệt hiển nhiên là đang cố ý vu hại.
Sắc mặt Thác Bạt Liệt chợt thay đổi: “Nói như Trẫm vu oan cho các ngươi vậy, vậy được, kêu đại ca của ngươi, đương gia chân chính của Trác phủ, Trác Lỗi ra đây đối chất, còn nữa phái người tiến hành lục soát, người mà Trẫm phái đi đã tận mắt nhìn thấy thần thú, quốc bảo của Minh Quốc tiến vào Trác phủ của các ngươi chưa hề đi ra!” Thác Bạt Liệt cố ý bày ra bộ mặt tức giận.
Trác Tuấn sững sờ, vừa nãy cũng đã kêu người đi kêu đại ca rồi mà, sao mà bây giờ vẫn còn chưa ra nữa chứ, không lẽ là thật sự như Hoàng thượng nói? Trác Tuấn thật sự không dám tưởng tượng, nếu như vì sự thật này mà Trác phủ rơi vào khốn cảnh, vậy thì làm sao để thoát thân đây, hơn nữa làm sao để không gánh bêu danh đây.
“Sao, không lẽ Trẫm còn không được gặp tên Trác Lỗi đó!” Thác Bạt Liệt tức giận rồi, ánh hắn chỉ toàn là băng lãnh, nhìn tới đâu như mang chết chóc tới đó.
“Hoàng thượng, thảo dân Trác Lỗi tham kiến Hoàng thượng!” Trác Lỗi cuối cùng cũng đã xuất hiện trước mặt Thác Bạt Liệt rồi, tuy có chút trễ, nhưng hắn ít nhất phải sắp xếp thoả đáng mọi việc đã.
Thác Bạt Liệt đi tới trước mặt Trác Lỗi đang quỳ dưới đất, sau đó cao cao tại thượng mà hét lên: “Trong mắt ngươi còn có Hoàng thượng là Trẫm sao? Đúng là nực cười, Trẫm đến mà ngươi dám nấp không gặp Trẫm, ngươi giở những mánh khoé gì đừng tưởng là Trẫm không biết, ngươi tưởng Trẫm đến đây là để làm cái gì!” Thác Bạt Liệt hoàn toàn không quan tâm tên Trác Lỗi này muốn nói cái gì, bây giờ hắn chỉ nghĩ mình giỏi thôi, còn những người khác thì không.
Trác Lỗi không hoảng không loạn móc từ trong ngực áo ra một tấm kim bài, sau đó trình lên cho Lý công công: “Xin Hoàng thượng tha tội, thảo dân xin được dâng tấm kim bài mà tiên Hoàng đã cho Trác phủ, lần trước không phải đã nói qua là Trác phủ có một tấm kim bài miễn tử sao!” Trác Lỗi trả lời rất đúng mực, hắn đưa ánh mắt nhìn lên Thác Bạt Liệt, trong đó hiện đầy sự ung dung điềm tĩnh.
Trong lòng Thác Bạt Liệt tức đến không chịu được, nhưng vẫn không có cách nào chỉ ra được chỗ không thoả đáng của Trác Lỗi, có điều hắn ta vẫn chưa quên mục đích đến đây hôm nay đâu: “Đừng có nghĩ dùng cách này có thể dời sự chú ý của Trẫm đi, nói cho ngươi biết Trác Lỗi, nếu như không phải ngươi giấu riêng quốc bảo thì Trẫm cũng sẽ không đích thân đến bắt ngươi như vậy, ngươi có biết món quốc bảo đó quan trọng với Minh Quốc như thế nào không?” Thác Bạt Liệt lại tìm về được khí thế của mình, lại cộng thêm cái khí tức quý tộc trên người, ngay lập tức liền khiến cho bầu không khí ở hiện trường này thấp đến mức tột cùng.
Trác Lỗi giả vờ vô tri: “Xin Hoàng thượng hình dung một chút, con thần thú đó rốt cuộc có hình dạng như thế nào, thần thật sự không biết!” Trác Lỗi như rất kinh ngạc hỏi Thác Bạt Liệt, ngoài ra thì thần sắc cũng không có chút biến hoá nào.
Nhìn bộ dạng có chết cũng không chịu thừa nhận của Trác Lỗi, Thác Bạt Liệt liền cười khẩy: “Lý công công, hình dung cho bọn họ một chút đi!”
Lý công công không ngờ Thác Bạt Liệt sẽ chỉ điểm đến mình, nhưng mà nếu như đã bị điểm tên rồi thì ông ta cũng cung kính không bằng tuân mệnh vậy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...