Vừa nghe Thác Bạt Liệt hỏi thứ đó là gì, hắc y nhân vẫn còn nghiến răng nghiến lợi, bởi lúc đó bị cắn có một chút mà bây giờ đã cảm thấy tê rần cả cánh tay rồi, cho nên hắn ta không hiếu chiến nữa, chỉ sợ quấy rầy thuộc hạ của đối phương nên nhanh chân chạy trốn.
“Vâng, đó là một con hồ ly trắng như tuyết nhưng lại có tập tính của cọp, hơn nữa xem ra không lớn cho lắm nhưng lại phản ứng nhanh một cách dị thường, hoàn toàn không cho phép thuộc hạ phản ứng nhiều hơn, lúc đó thuộc vì muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, nên đã vội vã trốn khỏi chỗ đó và không phát hiện ra những vẫn đề khác!”
Toàn bộ sự chú ý của Thác Bạt Liệt đều tập trung vào con vật nhỏ bé nhưng thần bí đó, lần đó hắn đã đọc được phần miêu tả thần thú trong cuốn sách ấy, không hiểu sao lại giống với miêu tả vừa rồi của tên thuộc hạ.
Nhận ra điều đó khiến Thác Bạt Liệt rất sợ, hắn luôn có cảm giác là mình đã bỏ lỡ điều gì đó? Nói như vậy thì tên Trác Lỗi này mới chỉ một kẻ chủ đạo mà thôi nhưng thần thú lại đang trong tay hắn, Thác Bạt Liệt cảm thấy chuyện đó sẽ uy hiếp giang sơn của hắn, xem ra hắn phải nhanh chóng liên hệ với Vệ Quốc Công, trực tiếp áp chế người của Trác gia trước, như vậy mới có thể tự giải quyết ổn thỏa vấn đề của mình.
“Người đâu!” Thác Bạt Liệt vừa khua tay, lập tức một người áo đen xuất hiện trước mặt hắn.
Hắn xua xua tay nói với người áo đen thứ nhất: “Ngươi lui xuống trước đi, tiếp tục giám sát!” Hiện tại ngoại trừ an bài như vậy, thì tạm thời hắn thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể sai người giám sát Trác Lỗi mà thôi: “Được rồi, các ngươi chú ý, quan sát xem bên cạnh tên đó có thứ mà ngươi nói không!” Thác Bạt Liệt mỉm cười, vừa cười vừa nói.
Người nọ ôm quyền vội vàng lui ra, sau đó chẳng mấy chốc đã biến mất giữa ngự thư phòng.
Lúc này Thác Bạt Liệt mới nói với người đàn ông đối diện: “Ngươi ra roi thúc ngựa trở lại thông báo với Vệ Quốc Công, nói trẫm muốn gặp ông ta, bảo ông ta xuất hiện trước mặt trẫm càng nhanh càng tốt bằng không trẫm sẽ không giữ lại cái mạng nhỏ của ông ta đâu.”
Thác Bạt Liệt hiện tại càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng, đối với cuốn sách đó mà nói, tuy không hiểu, tự mình xem không hiểu, dù sao thì chữ trong đó hoàn toàn không giống với chữ viết của nước mình, điều đó càng khiến hắn sợ hơn, hơn nữa nếu giữ quyển sách kia lại thì tất nhiên sẽ có người hiểu được nó, chỉ mong có thể sớm hiểu được thấu đáo những bí mật trong cuốn sách đó thì tốt biết mấy.
Xem ra hôm nay hắn vẫn phải đến chỗ của Như Ý một chuyến rồi, lần trước bởi vì quá nôn nóng, quá bối rối cho nên mới tin lời của Như Ý, hôm nay xem ra, bên trong hình như vẫn còn có chút mánh khóe nào đó.
Nhưng trước đó, Thác Bạt Liệt muốn hiểu về con người của Trác Lỗi trước đã, đã lâu hai người không có gặp mặt, đây là nhiệm vụ mà hắn thật sự không dám đi ngược lại chính mình, khóe miệng Thác Bạt Liệt nhếnh lên để lộ nụ cười tươi rói như ánh mặt trời của một buổi trưa hè rực lửa, rõ ràng thoạt trông thì không rạng rỡ nhưng lại dễ dàng làm tổn thương mắt, thậm chí là tim của người ta.
“Đi đi, cho gọi Trác Lỗi tiến cung!” Thác Bạt Liệt phân phó xong, lại tiếp tục ngồi vào bàn, nhíu mày nhìn chồng tấu chương rồi bắt đầu phê duyệt.
Khi Như Ý xem xong nội dung, đầu óc cô hoạt động như một cái máy photo, khắc sâu toàn bộ nội dung vào đầu, Như Ý không thể không bội phục bản lĩnh chỉ cần nhìn qua một lần là nhớ của mình, rất ít người biết được bản lĩnh này của cô, cho nên Như Ý có thể nhớ được những chuyện lúc nhỏ của mình, còn có các loại thuốc cũng như triệu chứng bệnh cô cũng đều tường tận, tuy không phải lúc nào tinh thần và sức lực của cô cũng sung mãn như vậy, nhưng cũng đủ để cô học, đó cũng được coi như là tài năng thiên bẩm nên mới có được thành tựu như hôm nay.
Xem xong toàn bộ nội dung, cô liền vội vàng cất quyển sách đó đi, có điều bàn tay cầm cuốn sách của cô đột nhiên run rẩy.
Đã lâu rồi cô không có cái cảm giác nguy cơ cận kề như vậy, cho dù lúc trước không có ký ức, cho dù trước khi xảy ra chuyện, cô cũng đều không có cảm giác nặng nề, cấp bách như vậy, cũng không biết từ lúc nào mồ hôi đã thấm ướt hết cả quần áo trên người cô, nhớ lại phương pháp xua tan lời nguyền được đề cập đến trong sách, cô vừa mới bắt đầu mừng rỡ thì lập tức cảm thấy hơi sợ hãi khi nhìn đến mặt sau, bên trên vẫn còn đề cập đến chuyện có thể xảy ra, lần đầu tiên cô có cảm giác muốn lùi bước, không phải là cô sợ chết, chỉ là cô không muốn khiến cho quá nhiều người mất đinh sinh mệnh của mình một cách vô duyên vô cớ như vậy.
Như Ý lấy tay này đánh vào tay không nghe lời kia, lại phát hiện nỗi sợ từ nội tâm, đâu có liên quan gì đến tay.
Cô nhắm mắt lại, cố gắng làm cho mình bình tâm bằng cách từ từ hít thở, cuồi cùng mới thở dài một hơi, lúc này cô mới phát hiện ra là mình đã hiểu được khá nhiều điều.
Đợi cho tâm trạng bình phục lại, cô mới đứng dậy và định đi ra, lúc này mới nhớ ra Tử Yên vẫn còn đang ở bên ngoài, cô mà đi ra thì sợ là sẽ bị lộ hành tung, nên cô thu dọn đồ đạc rồi đặt ở một nơi bí mật, sau đó lập tức ho nhẹ hai tiếng.
“Tử Yên, Bổn cung muốn tắm rửa, ngươi đi chuẩn bị cho bổn cung đi!” Như Ý cũng cảm thấy mình mẩy của mình ướt hết cả rồi, cô thầm mắng mình đúng là mất hết mặt mũi, tuy rằng những điều bên trong cuốn sách rất kinh khủng, nhưng cũng không nên bị dọa cho thành ra như vậy chứ, huống hồ chẳng phải người chết mình cũng đã từng gặp qua rồi sao, còn sợ gì nữa?
Như Ý biết Tử Yên đang ở bên ngoài cách đó không xa, cho nên cũng không lo là Tử Yên không nghe thấy, trong lúc Như Ý gọi Tử Yên Bạch Dực đã giật lấy.
Thật ra Như Ý không hiểu được chút gì trong đó cả, gần đây cô mới nghe nói về Huyền Hắc Lệnh, có lẽ nó cũng có một truyền thuyết nào đó, nhưng trong sách lại không giảng giải chi tiết mà chỉ đơn giản là nhắc đến một chút, hơn nữa còn nói sau khi liên kết máu này được giải trừ thì phong ấn ngay chính chỗ đó sẽ được mở ra, và tất cả đều được giải quyết một cách tự nhiên.
.
Truyện chính ở _ TR ÙMtruyện.c o m _
Như Ý có địa vị hoàng hậu, nên đãi ngộ cũng phải hơn người, được đặc cách tắm trong hồ, nhưng thời tiết như vầy thì sẽ không dễ gì mà làm mát nước.
Kỳ thực Như Ý muốn nhân lúc này để Bạch Dực mang đồ về cho thúc thúc thần bí, về phần những chuyện khác, Như Ý sẽ trực tiếp nói rõ với người đó, ít nhất thì cũng không phải bây giờ.
Ngâm mình ở trong bồn tắm, Như Ý cảm tháy thanh tỉnh và rất thoải mái, gần đây thạ sự quá mệt mỏi vì phải xử lý công chuyện rồi, cũng không biết chỗ của anh trai thế nào rồi.
“Tử Yên, ngươi đã từng nghe nói đến Hắc Huyền Lệnh chưa?” Như Ý luôn cảm thấy thân phận của Tử Yên vẫn có chút khả nghi, ít nhất là từ chỗ nàng ta biết võ công mà nói, ban đầu chính Thác Bạt Liệt đã cứu nàng ta nhưng nếu võ công của nàng ta không trụ nổi thì tại sao nàng ta lại rơi vào tình cảnh khốn đốn đó chứ, cho nên Như Ý có cảm giác Tử Yên đã giấu mình chuyện gì đó, tuy cô không có hứng thú với vấn đề này nhưng hứng thú với những chuyện khác thì không hẳn là không có.
Tử Yên thấy đột nhiên Như Ý hỏi như vậy, thì tay đột nhiên khựng lại, nhưng ngay sau đó nàng ta liền tiếp tục động tác của cánh tay và cười nói với Như Ý: “Nương nương, nô tỳ làm sao mà biết được chứ, nô tỳ chỉ là một nha đầu nghèo khổ được Hoàng Thượng cứu về, làm sao biết được mấy thứ huyền bí đó chứ?”
Tử Yên tự cho là mình nói năng kín kẽ, nhưng Như Ý lại nghe ra trăm ngàn sơ hở, khuôn mặt của Như Ý ẩn giữa làn hơi nước mù mịt, chỉ có ánh mắt là nhiều ý tứ, cô cất giọng nhẹ tênh, nghe như gió thoảng qua tai Tử Yên nhưng thực chất lời lẽ lại sắc như lưỡi dao, cứa nhẹ một phát, máu chưa kịp chảy thì đã cảm nhận được đau đớn vì đã bị thương.
“Tử Yên, hình như bổn cung chưa từng nói với ngươi, bổn cung ghét nhất là bị người ta lừa dối, ngươi có biết những kẻ nói dối tại sao lại biêt mất khỏi cuộc đời của bổn cung không?” Như Ý vừa hỏi vừa phân tích lợi hại cho Tử Yên.
Cánh tay của Tử Yên hơi dừng lại, vội quỳ xuống đất nhưng nàng ta lại thích Thác Bạt Liệt nên tuyệt đối trung thành với hắn, điều đó khiến cho nàng ta không hề có ý định hối cải.
Tuy nhiên, Như Ý đã bắt được kẽ hở trong đó nên hiển nhiên là cũng không không gấp gáp, cô chỉ mấp máy môi, chậm rãi nói: “Bổn cung nói với ngươi Huyền Hắc Lệnh thần bí bao giờ, ngay cả bổn cung cũng không biết thứ này thần bí, mà ngươi lại biết?” Như Ý xoay người lại, không thèm để ý đến việc trên người mình đang khôn có một mảnh vải che thân, qua làn hơi nước mù mịt, cô nhìn thẳng vào mắt Tử Yên: “Còn nữa, vừa rồi khi bổn cung hỏi ngươi Huyền Hắc Lệnh, tay ngươi hơi giật lại, đồng thời kể từ câu nói đó, lực tay của ngươi cũng lúc mạnh lúc yếu, Tử Yên, ngươi biết bổn cung không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên ta biết bay giờ ngươi sẽ không thừa nhận, nhưng bổn cũng vẫn sẽ có cách buộc ngươi phải khai ra những chuyện mà ngươi biết!” Như Ý cười nhạt, hiện tại cô thừa nhận mình đang lợi dụng Tử Yên, nhưng nếu nàng ta không lừa dối thì cô cũng sẽ không làm như vậy.
Tử Yên hiện tại không thể nào phản bác lại, nàng ta vẫn còn đang suy nghĩ xem nên nói thế nào: “Bẩm hoàng hậu, chuyện này…”
“Bẩm báo hoàng hậu, Hoàng Thượng bảo Người tắm xong thì đến ngự thư phòng!” Đúng lúc Tử Yên còn đang suy nghĩ nên mở miệng thế nào để Như Ý cảm nhận được sự chân thật của nàng ta.
Như Ý thầm mắng trong lòng, nhưng cũng biết nhất định có việc nên Thác Bạt Liệt mới tìm cô đúng lúc này, vậy tức là đã có phát hiện lớn lao hoặc vị Hoàng Thượng này đang tiếp một vị khách đặc biệt nào đó, Như Ý cũng không trì hoãn nữa mà tạm thời gác lại chuyện của Tử Yên ở đây.
“Được rồi, Tử Yên, vấn đề vừa rồi tốt hơn hết là ngươi hãy quay về suy nghĩ xem nên trả lời bổn cung thế nào, bổn cung tuy là người hời hợt nhưng cũng không thích đợi chờ đợi một ai!” Như Ý quay lại nhìn người nào đó đang bắt đầu mừng thầm trong bụng, nghiêm túc nói.
Lần này Tử Yên đã có chút thay đổi nên Như Ý rất hài lòng khi thấy biểu hiện của Tử Yên, tâm trạng của cô cũng đột nhiên thoải mái hơn.
“Trác Lỗi, trẫm rất tò mò, tại sao lâu rồi ngươi không báo cáo tình hình với trẫm nữa?” Thác Bạt Liệt ngồi đối diện với Trác Lỗi đang mang vẻ mặt hờ hững, khẽ cười hỏi.
Biểu cảm của Trác Lỗi rất lạnh nhạt, cho dù Thác Bạt Liệt hỏi như vậy nhưng hắn ta vẫn không dao động một chút nào: “Bẩm Hoàng Thượng, đối phương thật sự cho đầu mối quá ít, vừa tìm được chút manh mối thì kết quả là toàn bộ đầu mối đều bị chặt đứt, thảo dân đang cố gắng tìm cách khác, xin hãy Hoàng Thượng thư thả cho ta thời gian.” Những lời mà Trác Lỗi nói không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không chút sợ sệt.
Điều này chắc chắn sẽ càng khiến Thác Bạt Liệt thêm tức giận, rõ ràng, hiện tại người trước mặt dường như đã bộc lộ sự cuồng vọng, không còn kiêng kỵ mình chút nào nữa hết.
“Trẫm nghe nói, công việc làm ăn của ngươi gần đây hoạt động mạnh lắm hả!” Thác Bạt Liệt thật sự không tin rằng hắn cứ dò hỏi từng chút từng chút như vậy mà vẫn không thể tra ra được chút manh mối nào.
Trác Lỗi cười khẩy, nhưng ngoài mặt thì vẫn bình tĩnh, nói với Thác Bạt Liệt: “Hoàng Thượng, thảo dân vốn dĩ là một thương nhân, cũng chỉ có làm như vậy thì mới có thể duy trì công việc kinh doanh, hơn nữa gần đây công việc làm ăn càng ngày càng khó khăn, nếu như thảo dân không cố gắng một chút, mà bỏ bê nó thì sợ là công việc kinh doanh của thảo dân sẽ thật sự sụp đổ!” Trác Lỗi nói năng rất hợp tình hợp lý, nhưng chỉ có hắn mới biết, mặc dù không có ý mưu phản nhưng nếu có một ngày Thác Bạt Liệt vu cho Trác phủ bọn họ có lòng mưu phản thì hắn cũng sẽ giữ cho Trác phủ không phải chịu chút thương tổn nào, chỉ duy nhất một chuyện hắn ta không nghe theo cha mình, đó là Trác lão tướng quân hoàn toàn nghe theo, không phản kháng, còn hắn ta thì không muốn để cho trên dưới mấy trăm miệng ăn của Trác phủ vô duyên vô cớ chịu oan khuất mà không biết kêu ai!
Thác Bạt Liệt nghe Trác Lỗi nói như vậy lại càng thêm tức giận, lập tức nổi cơn thịnh nộ với Trác Lỗi, không chút nể mặt, vừa cười vừa nói: “Trác Lỗi, kỳ thực ngươi rất thông minh, thế nhưng có lúc không nên thông minh quá, tự cho là mình đúng, những hành động mờ ám ẩy của ngươi, trẫm biết rất rõ, ngươi hãy ghi lòng tạc dạ một điều, giang sơn này là của họ Thượng Quan, cho dù con của Như Ý thì cũng là họ Thượng Quan, huống hồ hiện tại đứa trẻ ấy vẫn chưa có tung tích, trẫm đang chuẩn bị tìm kím nhưng vẫn còn một vấn đề, ngươi nghĩ đến chuyện dùng đứa bé đó để cho các ngươi danh phận chính thức thì phải xem trẫm có cho các ngươi cơ hội này hay không!”Thác Bạt Liệt nói những lời này chẳng qua là vì muốn kích động Trác Lỗi, nhưng không ngờ Như Ý vì nóng ruột, nên đã đến trước cửa, và câu cuối cùng hắn nói, Như Ý đã nghe không sót một chữ.
Trái tim của Như Ý cảm thấy bị tổn thương, cũng có thể thứ mà cô cảm thấy chỉ là cơ thể mình bị chấn động vậy thôi chứ không có bất kỳ trở ngại nào, cô mỉm cười đẩy tay Tử Yên đang đỡ cô ra, tự mình bước qua bậc cửa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...